Nếu hắn ta nhìn lầm người, vậy thì nhìn lầm đi.
Nhưng nếu hắn ta đúng, đã nói sẽ có cơ hội,
Có cơ hội để cho Vân giới không bị Ma tộc tập kích, có cơ hội để cho ba tộc hài hòa sống chung, mặc dù khả năng này quá nhỏ,
Nhưng nếu không thử một lần, không tranh thủ một chút, vậy thì một chút khả năng này, sẽ trở thành không có hy vọng.
Đây là đạo mà Linh Tu kiên định theo đuổi.
Bây giờ vị trí của hắn ta giống với Vân Diễn, nhưng hắn nguyện ý thử một lần, Thời Oánh cũng nguyện ý cùng hắn thử khả năng cực kỳ nhỏ bé này.
Cho dù ma địa ở đây đã sớm không tồn tại.
Thời Oánh là một người theo phái hành động.
Chuyện nàng ấy đã quyết định, sẽ cố gắng hết sức đi làm.
Nếu muốn ba tộc nghị hòa, Đại Ma vương cũng bắt đầu truyền tin cho đại năng của Nhân tộc và Yêu tộc.
Sau khi nàng ấy suy nghĩ, biết làm thế nào để càng tranh thủ nhiều lợi ích cho Ma tộc, trước tiên viết một phong thư cho Yêu tộc.
Trong ba tộc Yêu tộc là tộc quần không thích chiến tranh, nếu Ma tộc có ý nghị hòa, tất nhiên Yêu tộc sẽ chủ động làm trung gian, xúc tiến Nhân tộc và Ma tộc tiến hành giải hòa.
Sau khi ba tộc thương nghị, chỉ cần có thể hóa giải khó khăn của Ma tộc, Đại Ma vương có thể thu tay lại, không tấn công Vân giới nữa.
Thật ra Thời Oánh hài lòng với cuộc sống mấy năm nay. Ma tộc thống nhất, không có nội loạn. Hậu cung yên ổn, có con nối dỗi, có người mình thích, còn có một đám người thân bạn bè làm cho Ma vương cung mỗi ngày đều náo nhiệt.
Tình thân, tình bạn, tình yêu, nàng đều có.
Dưới sự cố gắng mỗi ngày của Linh Tu, Thời Oánh còn có chút thích những Nhân tộc thú vị, cũng rất thích hai tiểu tỷ muội Nhân tộc có hai tính cách khác nhau kia.
Tất nhiên Nhân tộc mà nàng ấy thích nhất chính là Linh Tu.
Lúc này thích của Thời Oánh có cảm giác khác.
Không có nghi kỵ, không có đề phòng, chỉ là thích mà thôi.
Rất thần kỳ, nàng cũng không cần để cho Linh Tu lấy hắc ma thạch chứng minh, thậm chí chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy.
Chỉ là đơn giản, nàng ấy biết hắn ta thích mình, không cần dùng cái gì chứng minh nữa.
Cho tới bây giờ Đại Ma vương chưa từng trải nghiệm cảm giác này, rất kỳ diệu, cũng rất thoải mái.
Đối với Đại Ma vương mà nói, thích một người, chính là cứ yêu.
Sau đó mọi người chậm chạp phát hiện, khổng chỉ Thời Ngộ độc sủng Linh Tu, ngay cả Đại Ma vương cũng bắt đầu độc sủng Linh Tu.
Bốn mùa ở ma địa rõ ràng, vào mùa đông Ma vương cung rơi xuống một trận tuyết lớn.
Mọi người cùng nhau vui vẻ đi ra ngoài nặn tuyết ném tuyết trượt tuyết, ngay cả tổ cá mặn bị không khí vui vẻ ảnh hưởng, cũng bọc mình thật kín, khoác lên người áo khoác lông cáo trắng như tuyết, chậm chạm đi ra, giống như có thể hòa mình làm một thể với thế giới trắng xóa.
Ngu Tri Dao chậm rãi đi ở phía sau, Lạc Vân Dã thì ủ ấm tay cho nàng.
Mọi người đến một chỗ đất trộng rộng rãi, sau đó bắt đầu chia hai đội.
Bao gồm nhóc con Thời Ngộ, vừa vặn tám người.
Minh Lê, Kỷ Phù, Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao một đội.
Nhóc con Thời Ngộ, Thời Lưu, Hoa Hoa, Linh Tu một đội.
Hôm nay nhóc con mặc một cái áo khoác có mũ lông cáo, mang một cái mũ màu đỏ, lộ ra khuôn mắt trắng như tuyết nhỏ nhắn bị đông cứng đến đỏ ửng, bé mở đôi mắt như trái nho nhìn mọi người.
Năm trước lúc tuyết rơi nhiều, không phải tu luyện ngộ đạo, thì chính là bế quan, tóm lại mọi người đều không tụ tập chơi đùa.
Lúc này ngay cả nhóc con cũng được mang đến.
Ai bị ném trúng mười lần sẽ bị loại.
Vì vậy nhóc con yếu nhất được xem như là đối thủ chăm sóc chính là đội đối diện.
Nhóc con học bộ dạng của Linh Tu, cúi đầu sờ trong tuyết, mang mũ đỏ giống như một con chó nhỏ vậy.
Đôi tay nhỏ bé nặn ra một cục tuyết, đang nặn thì đầu mang mũ bị ném trúng một cái.
Giờ phút này Thời Lưu và Hoa Hoa đã nhất trí đối ngoại, tranh đoạt bảo vệ Thời Ngộ, đẩy Linh Tu ra bên ngoài.
Trong quá trình tranh đoạt, lại để cho nhóc con bị ăn mấy lần tuyết.
Linh Tu không thể làm gì khác hơn là thừa dịp hai người ồn ào, ôm nhóc con, phủi cái đầu dính tuyết của bé.
Nhóc con Thời Ngộ thấy Linh Tu ôm minh, bị đối diện ném trúng mấy lần, giãy giụa đôi chân ngắn trong lòng hắn ta: "Cha, con có thể."
Vì vậy, Linh Tu đặt nhóc con xuống.
Nhóc con Thời Ngộ đứng sau Linh Tu, cầm quả cầu tuyết Linh Tu đưa đến, chuẩn xác đập về phía đối diện.
Trừ hai con cá mặn Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã có sức tấn công không mạnh, nhưng thân hình nhanh nhẹn, Kỷ Phù và Thời Việt cũng bị đánh trúng mấy lần.
Mọi người đều có chút khiếp sợ.
Không hổ là đại lão phi thăng tương lai, còn nhỏ tuổi, đã có thể mạnh như vậy!
Chẳng qua dù nhóc Thời Ngộ có mạnh hơn nữa, cũng không sánh bằng nội chiến bên trong đội. Lúc đội nhóc con sắp thua một thiếu nữ mặc váy đỏ xuất hiện, hạ xuống trước bọn họ, phất tay áo ung dung ngăn cản tất cả gió tuyết rơi xuống.
Đại Ma vương ôm lấy nhóc con, nói thẳng: "Ta và nhóc con xem như một đội."
Kỷ Phù hưng phấn, vô cùng muốn thử hoạt động ném tuyết vào Đại Ma vương tràn đầy kích thích này, lớn tiếng nói: "Có thể, nhưng không cho phéop dùng tu vi!"
Thời Oánh gật đầu.
Sau đó bốn người bị Đại Ma vương hung hăng ngược một trận.
Sự thật chứng minh, cho dù Đại Ma vương không dùng đến tu vi, nhưng thể năng cũng là đệ nhất.
Trong lúc chín người hỗn chiến, bốn người Ngu Tri Dao gần như bị Thời Oánh ném trúng, nhưng cũng tìm cơ hội ném trúng đối phương rất nhiều lần.
Mặt và người của Thời Lưu và Hoa Hoa đều bị dính tuyết. Nhìn lại chỗ Thời Oánh, cùng với nhóc con và Linh Tu bên cạnh, không có dấu vết bị tuyết ném trúng.
Thiên vị của Đại Ma vương thể hiện rõ ràng trong mắt mọi người.
Chỉ che chở cho con mình và Linh Tu.
Tổ đối diện bốn người Ngu Tri Dao thấy được rõ ràng, Đại Ma vương chủ động chặn tất cả tuyết cầu cho Linh Tu, không sót cái nào.
Linh Tu vỗ tuyết vỡ dính trên áo nàng ấy, Đại Ma vương không chút kiêng kỵ cầm lấy tay hắn ta.
Con mắt của mọi người trừng sắp rớt rồi.
Ở bên cạnh Hoa Hoa mặt đầy tuyết vỡ, giống như một phi tử thất sủng bị đày vào lãnh cung, không chỉ mất đi thừa nhận của con nối dỗi, còn mất đi sự sủng ái của quân vương.
Hoa Hoa cảm thấy tuyết hôm nay rơi thật là lớn, còn lớn hơn cả lúc vai chính trong tiểu thuyết chết đi.
Hai mắt hắn ta vô thần, mất đi đứa bé mất đi quân vương. Trừ tu vi ra, không có gì cả.
Loại trạng thái này kéo dài đến ban đêm Linh Tu từ chỗ Đại Ma vương về.
Vừa nhìn thấy thân ảnh đen như mực kia xuất hiện, Hoa Hoa nhanh chóng xông lên phía trước, giống như phát cuồng kéo lấy vạt áo màu đen của thiếu niên: "Linh Tu, ngươi - nam tâm cơ này, lại len lén đề cao sức cạnh tranh! Ta cũng sắp thất sủng rồi hu hu hu!"
Linh Tu không muốn ở bên ngoài hóng gió, trở tay kẹp đầu Hoa Hoa, dẫn hắn ta vào trong cung điện có đốt lửa.
Bốn người còn lại thì ngồi trong đại điện Triều Hoa cung, nhàn nhã cắn hạt dưa.
Người trong cuộc đã trở lại, bốn người liên tiếp đặt câu hỏi.
Ngu Tri Dao tò mò: "Thích thật?"
Lạc Vân Dã: "Không phải giả?"
Kỷ Phù kinh ngạc: "Cây vạn tuế ra hoa?"
Thời Việt: "Nhà cũ bốc cháy?"
Linh Tu: "..."
Cây vạn tuế ra hoa cũng được đi, nhưng nhà cũ bốc cháy là cái gì?
"Thích thật." Linh Tu thản nhiên thừa nhận.
Lúc này Hoa Hoa không còn vùng vẫy kịch liệt muốn chui ra dưới tay Linh Tu nữa, giống như bị nguyền rủa không cách nào nhúc nhích được.
Hắn ta yên lặng nuốt nước miếng, muốn nói gì đó, lại một lúc không nói nên lời.
*