Thời Việt nhắc nhở: "Ngươi biết nhiệm vụ lịch luyện này đã sớm trở thành qúa khứ? Bao gồm là người ở đây, câu chuyện, sự vật, đều đã biến mất trong dòng sông lịch sử."
"Ta biết."
Tròng mắt đen nhánh của Linh Tu vẫn trong sáng như thường, hắn ta trầm giọng nói: "Thật, giả, ta không thèm để ý. Ta chỉ biết, nàng từng tồn tại, ta thích nàng."
Hắn ta thích thiếu nữ nói muốn đến nơi hắn ta sống để thăm quan.
Hắn thích thiếu nữ nghiêm túc nghe hắn ta kể chuyện thỉnh thoảng làm nũng với hắn ta.
Hắn ta thích thiếu nữ kiên nhẫn dạy hắn ta tu luyện, mặc dù tu vi đã đứng trên đỉnh phong của Vân giới, nhưng vẫn sẽ chân thành khen ngợi hắn ta.
Hắn ta thích là thiếu nữ nói muốn cùng hắn thử một lần, thử tìm ra phương pháp để cho ba tộc có thể chung sống hòa bình.
Đối với Linh Tu mà nói, tất cả những chuyện này đều đã tồn tại qua. Hắn ta chỉ là gặp thiếu nữ xinh của mấy ngàn năm trước.
Một giây khi hắn ta ý thức được mình thích Thời Oánh, đã làm xong tất cả chuẩn bị rồi.
Sau khi Linh Tu nói xong, trong nháy mắt bầu không khí trong điện ngưng trệ lại.
Ngu Tri Dao dẫn đầu giơ nắm đấm lên: "Tiểu tỷ muội Ma vương là một thiếu nữ ngọt ngào ngầu lòi, thích nàng quá bình thường! Linh Tu huynh đệ, ta ủng hộ ngươi!"
Lạc Vân Dã gật đầu: "Không để tiếc nuối."
Kỷ Phù cảm khái: "Ta viết nhiều tiểu thuyết như vậy, nhưng cũng biết tìm một người thích thật lòng rất khó, nhất là Linh Tu có tính cách như khổ tăng này, thật không dễ dàng."
Linh Tu: "..."
Khổ tăng là cái thứ gì?
Đây là hắn ta đang rèn luyện ý chí, từ chỗ gặp trắc trở dễ dàng đột phá!
"Ta cũng ủng hộ người!" Kỷ Phù hào khí nói.
Thời Việt lên tiếng: "Nếu như trong lòng hiểu rõ, đi ngay làm ngay."
Linh Tu ừ một tiếng với mọi người.
Hoa Hoa bị kẹp đầu yếu ớt nói: "Vậy... Ta không thật sự thích Đại Ma vương, ta chỉ là muốn làm cha của đại lão phi thăng."
Linh Tu thả hắn ta ra.
"Ta biết ngươi không thích Thời Oánh." Linh Tu nói rõ ràng: "Sau khi Thời Ngộ sinh ra, hơn phân nữa thời gian của ngươi đều vây quanh nó.”
Hoa Hoa gãi đầu.
À, rõ ràng như vậy sao?
Nhưng hắn ta thật sự thất sủng rồi!
Hoa Hoa giống như một cọng cải xanh trên đất trong ai cần, yếu ớt ngã nhào xuống đất, than thở thật sâu: "Ai, nhưng rốt cuộc ta là một hoàng phu bị cho vào lãnh cung. Nghĩ đến Hoa hoàng phu ta đây thịnh sủng mấy năm, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh bị đày vào lãnh cung. Thật sự làm cho người ta buồn bực tiếc nuối!"
Năm người: "..."
Diễn kịch hơi nhiều rồi đó!
Linh Tu cạn lời: "Lúc nào Thời Oánh đày ngươi vào lãnh cung?"
"Loại tình cảnh này, khác gì bị đầy vào lãnh cung?" Hoa Hoa lấy một cái khăn từ tay áo, vẻ mặt đau khổ chấm khóe mắt.
"Đứa trẻ không nhận cha, còn mất đi sự sủng ái của quân vương. Mà tất cả những chuyện này đều là bị huynh đệ tốt của ta âm thầm cướp hết." Hoa Hoa càng nói càng cảm thấy mình đáng thương, lấy khăn tay che nửa mặt bắt đầu nứt nở.
Năm người: "..."
Mọi người ăn ý nhón chân lên, không phát ra tiếng động nào, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường cung tâm kế này.
Hoa Hoa cúi đầu ra sức biểu diễn.
Xung quanh yên lặng quá mức, rất nhanh đã làm cho hắn ta chú ý đến.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn một vòng, người xem không còn một mống, tức giận đến mức ném cả khăn tay.
Đáng ghét.
Quả nhiên là bị thất sủng rồi!
*
Thư nghị hòa của Ma tộc gửi đến Yêu tộc, làm cho vương của Yêu tộc rất kinh ngạc.
Ấn tượng đối với Ma tộc của Nhân tộc hoặc là Yêu tộc đều là đầu sỏ gây chiến tranh, máu tanh tàn nhẫn, giết người như ngóe, âm hiểm xảo trá, không có chuyện ác nào không làm.
Chưa bao giờ ngờ đến một ngày Ma tộc lại có suy nghĩ nghị hòa.
Trong Yêu tộc bắt đầu cẩn thận bàn bạc về bức thư này.
Hai mươi người có địa vị cao trong Yêu tộc đều phát biểu ý kiến của mình. Có người cho rằng Ma tộc là cố ý yếu thế, thuốn thừa dịp bọn họ thả lỏng, một lưới bắt hết bọn họ. Có người lại cảm thấy có lẽ Ma tộc thật sự muốn nghị họa.
Chẳng qua đại đa số điều đồng ý hành động lần này của Ma tộc là binh bất yếm trá, ngay cả Yêu vương cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng suy đoán không bằng gặp mặt nói chuyện, nói không chừng Ma tộc cải tà quy chính?
Người trong Yêu tộc vẫn là người theo chủ nghĩa tôn trọng hòa bình, cho nên trải qua ba tháng thảo luận kịch liệt, mọi người đều quyết định cho Ma tộc một cơ hội sửa đổi.
Yêu vương dẫn đầu chủ động hồi âm, hai phe gặp mặt nói chuyện quan trọng.
Yêu tộc để tránh chuyện không vui, không có thông báo cho Nhân tộc, định trước tiên xem Đại Ma vương có thành ý hay không rồi quyết định.
Sua khi Đại Ma vương nhận được thư hồi âm của Yêu tộc, lập tức bàn bạc với thân tín, lại gửi thư hồi âm cho Yêu tộc, quyết định một tháng sau bí mật gặp mặt.
Nàng ấy không giấu diếm Linh Tu,
Linh Tu cũng nhìn thấy tính khả năng thực tế, nếu nhiều phương có thể cố gắng cùng nhau, có lẽ thật sự có hy vong vào một tương lai Vân giới có thể chung sống hòa bình.
Thời Lưu chỉ cảm thấy tỷ tỷ bị hoàng phu mê hoặc tâm trí, Yêu tộc dễ tính, nhưng Nhân tộc xảo trá kia thì không thể được.
Chẳng qua tỷ tỷ đã quyết định, gã vẫn ủng hộ.
Chẳng qua mỗi lần Thời Lưu nhìn thấy Linh Tu sẽ có cảm giác tiểu yêu tinh đầu độc tỷ tỷ, cảnh cáo nói: "Ngươi nhất định phải đối xử tốt với tỷ tỷ của ta, biết không? Đừng có giống như tên Vân Diễn phản bội kia!"
Linh Tu gật đầu: "Ta sẽ đối tốt với nàng."
"Ngươi không đi chuẩn bị ở chỗ này làm gì?" Trong nháy mắt Thời Oánh bảo vệ phu nhà mình, đuổi đệ đệ đi.
"Cảm ơn ngươi, tỷ tỷ." Từ phía sau Linh Tu cẩn thận chạm vào hai tay nàng, thấy nàng không từ chối, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Ta sẽ đi cùng ngươi."
"Được." Thời Oánh mỉm cười, đưa tay khoác lên hai tay cầm tay mình của hắn ta, trấn an vỗ một cái.
Ban đêm cùng ngày, Thời Oánh để cho Linh Tu ở lại.
Mặt của Linh Tu rất đỏ, tay chân không biết để ở đâu. Thời Oánh cũng không làm gì hắn ta, giữa hai người còn có một nhóc con đáng yêu đang ngủ say khò khò, chỉ là đắp chăn nói chuyện phiếm.
Giường của tẩm điện rất lớn, cho dù cách nhóc con, khoảng cách giữa hai người cũng không gần.
Thời Oánh nhìn bộ dạng tay chân luống cuống đỏ mặt của Linh Tu, cố ý ôm nhóc con đang giang rộng tay ra đặt ở một bên. Sau khi nàng ấy bày ra một thuật ngăn cách, vượt qua chỗ nằm của nhóc con trêu chọc hắn ta.
Trong lòng đột nhiên có thêm một thiếu nữ.
Thân thể thiếu nữ rất mềm mại, giống như yêu tinh. Yêu tinh dính vào hắn ta, ngón tay tinh tế hơi nâng cằm của hắn ta, hơi thở như lan: "Linh Tu, ngươi sợ ta sao?"
Linh Tu: "..."
Thân thể càng cứng, mặt càng đỏ.
Mắt thấy hốc mắt của hắn ta cũng đỏ ửng, hình như trong mắt còn hiện ra một tầng hơi nước, Đại Ma vương vô cùng vui vẻ.
Nàng ấy cuối đầu dùng sức hôn hắn ta một cái, sau đó lập tức lui trở về khoảng cách an toàn, đặt nhóc con đang ngủ say về vị trí cũ, để cho Linh Tu tự mình điều chỉnh tâm trạng.
Đại Ma vương cảm thấy trêu chọc hắn ta là chuyện rất vui, chẳng qua cưới một hoàng phu hệ dưỡng thành cũng không thể ăn liền, tránh để dọa sợ người ta.
Tiểu hoàng phu quá thuần khiết, tương lai còn dài.
*
Cuộc sống sau đó ở Ma vương cung chính là, đại khái bao gồm cả Thời Lưu, tổ sáu người này mỗi ngày đều ăn cẩu lương.
Hoa Hoa vẫn còn đang diễn kịch, lúc nào cũng lộ ra vẻ khổ sở, sau đó thành công "Chết tâm", một lòng chăm sóc trẻ con, ý đồ làm cha của đại lão phi thăng.
Thời Oánh không có cách nào đáp lại hắn ta, không thể làm khác hơn là để cho con mình ở bên cạnh Hoa Hoa nhiều một chút.