Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 253 - Chương 253.

Chương 253. - Chương 253. -

Đại Ma vương và Linh Tu bắt đầu quan hệ thuần khiết ngọt ngào đắp chăn nói chuyện, loại cảm giác này đặc biệt mới mẻ với nàng ấy, rõ ràng không làm gì cả, nhưng lại ngọt giống như mật vậy.

Đại Ma vương giống như một đứa bé đột nhiên nhận được rất nhiều kẹo, trước mặt Linh Tu rút đi vẻ ngoài mạnh mẽ của Ma vương, hoàn toàn chính là một thiếu nữ.

Đại Ma vương còn vô cùng lợi hại, dùng giọng nói ngọt ngào hoạt bát nói chuyện với Linh Tu, để cho hắn đẩy xích đu cao một chút, cao hơn một chút, lúc đó Linh Tu hoàn toàn không có cách nào chống cự được.

Hai người chính là hai người mới trong chuyện yêu đương.

Chẳng qua càng gần đến ngày hẹn Yêu tộc, chẳng biết tại sao, trong đầu Thời Oánh vẫn có một loại cảm giác vi diệu không nói ra được.

Hình như nàng ấy nhớ ra cái gì đó, nhưng lại giống như không nhớ ra được gì cả.

Chẳng qua lúc nàng ấy còn chưa nhớ ra, Ma vương cung có một vị khách không mời mà đến.

Vân Diễn rời ma địa mấy năm lần nữa trở về, trong lòng tràn đầy khiếp sợ và không thể tin.

Từ chỗ bạn tốt Yêu tộc của hắn ta biết được, Ma tộc lại gửi thư cho Yêu tộc, có ý muốn ba tộc nghị hòa.

Chuyện này sao có thể?

Thời Oánh là nữ tử thích tự quyết định, nhận định cái gì là cái đó, sao có thể sẽ đồng ý ba tộc nghị hòa?

Nàng hận không thể đuổi Nhân tộc và Yêu tộc đi.

Giết tận gốc, toàn bộ Vân giới chỉ có một Ma tộc mới đúng.

Trong lòng Vân Diễn tràn đầy khiếp sợ, cảm thấy nhất định là Ma tộc cất giấu một quỷ kế sau lưng, muốn một lưới bắt hết Nhân tộc và Yêu tộc.

Hắn ta mặc một bộ quần áo trắng, cõng trường kiếm đến.

Vân Diễn đặt hai chân lên mái ngói trên cung điện, bước chân nhanh nhẹn, không phát ra âm thanh nào.

Hắn ta muốn đi tìm hiểu tình huống ẩn núp của Linh Tu, nhưng từ xa xa lại nhìn thấy trong lòng Linh Tu ôm một đứa bé, cầm tay Thời Oánh, hình như là muốn xuất cung.

Chỉ nhìn một con, Vân Diễn đã biết đứa bé kia là huyết mạch của hắn ta. Trong nháy mắt đó, một loại cảm giác bị lừa dối tràn ra toàn bộ thân thể của hắn.

Vân Diễn tức giận ngút trời, chỉ muốn giết chết người lừa dối phản bội Nhân tộc.

Là một kiếm tu hăm hở, đúng là hắn ta đã làm như vậy.

Sau lưng kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, được hắn ta nắm trong tay, lưỡi kiếm vô hình lấy tốc độ nhanh nhất muốn đâm vào cổ của Linh Tu.

Thiếu nữ váy đỏ huy động trường đao hắc diệm, đứng trước mặt Linh Tu, dứt khoát phá vỡ lưỡi kiếm lạnh thấu xương kia.

Thời Oánh hơi nheo mắt lại, nhìn về nơi xuất ra lưỡi kiếm xa xa.

Kiếm tu áo trắng nhanh chóng đi mấy bước về phía trước, từ trên cung điện phi thân xuống.

Phản ứng đầu tiên của Thời Oánh chính là nâng tay bảo vệ tiểu phu quân và đứa bé, trường đao hắc diệm trong tay bốc lên ngọn lửa, lần đầu tiên lộ ra diện mạo thật sự trước mặt Vân Diễn.

Vân Diễn chú ý tới cổ tay sáng bóng như ngọc đang che chở người ngoài kia của Thời Oánh, vòng tay hắc ma thạch rực rỡ đã không còn thấy tung tích nữa.

Cổ tay cầm đao lại có thêm một tiểu phượng hoàng không đáng tiền dùng dây đỏ buộc lại.

Một giây đó, Vân Diễn không biết trong lòng có cảm giác gì, có chút lạc lõng, lại có chút cảm giác tức giận khi bị phản bội.

Ngũ vị tạp trần.

Hắn ta không nghĩ nhiều, nâng kiếm muốn chém đầu kẻ phản bội Nhân tộc kia.

Thời Oánh không chút lưu tình tiến lên ngăn đón, từng đao đều là sát chiêu, không có để lại chút đường sống.

Linh Tu biết mình trong chiến đấu của tu sĩ Thiên nhân cảnh, rất dễ dàng bị mất mạng, cho nên ôm đứa bé không lộn xộn.

Hắn ta chỉ nhanh chóng dùng ốc biển thông báo cho Ngu Tri Dao, xin bọn họ đến giúp đỡ, chạy đến để kịp thời bóp vỡ lệnh bài. Nếu xuất hiện tình huống Thời Oánh không đánh lại, mặc kệ như thế nào hắn ta cũng phải cứu nàng.

Cho dù hắn ta bị thương nặng, chỉ cần còn một hơi thở, tiểu đội có lệnh bài, cũng có thể trong nháy mắt bị đưa ra ngoài, chữa trị bên trong Học phủ Thánh địa.

Chẳng qua Linh Tu vẫn đánh giá thấp tu vi của Thời Oánh.

Tuy tu vi của Vân Diễn gần với Thời Oánh, nhưng huyết mạch Ma tộc của Thời Oánh quá mạnh mẽ, gần như áp chế.

Cho đến khi Vân Diễn bị Thời Oánh đánh rơi từ giữa không trung, nằm trên đất phun ra máu, Linh Tu mới hơi kinh sợ đi tới sau lưng Thời Oánh.

Được tin tức, đám đồng bạn nhanh chóng chạy đến: "..."

Còn chưa bắt đầu, đã kết thúc?

"Lần này nể mặt nhóc con, ta không giết ngươi." Thời Oánh giơ đao chỉ vào mặt Vân Diễn, lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt bạch ngọc, xuất hiện tì vết, từ chỗ vết thương chậm rãi chảy xuống máu tươi: "Nhưng lần sau, nếu ngươi còn ra tay với hoàng phu của ta, ta sẽ không lưu tình."

Vân Diễn lại phun ra một ngụm máu, vết thương trên cánh tay nhuộm đỏ quần áo trắng. Hắn ta thản nhiên tránh đi mũi đao của Thời Oánh, từ dưới đất đứng lên, cười khan.

"Thời Oánh, ngươi để cho đứa bé, nhận giặc làm cha?"

"Không cho phép nói cha ta như thế." Thời Ngộ vẫn luôn được Linh Tu ôm quay mặt qua, đôi mắt to tròn như quả nho. Bé dùng tay nhỏ bé nắm chặt cổ áo của Linh Tu, mềm mại nói: "Đây mới là cha ta."

Vân Diễn: "..."

Hắn ta không ngờ đến, không chỉ Thời Oánh thay đổi tình cảm, ngay cả ma chủng huyết mạch của mình cũng là như vậy, ngay cả cha ruột của mình cũng không nhận.

Vân Diễn buồn cười: "Hắn là cha ngươi, vậy ta là ai?"

Nhóc con Thời Ngộ lớn tiếng nói: "Ta không quen ngươi."

Vân Diễn biết thằng nhóc nhận ra mình, không khỏi cường nhạo một tiếng.

Ba bốn năm không gặp, đối với sự xuất hiện của Vân Diễn, lần đầu tiên Thời Oánh cảm thấy có chút chán ghét.

Thời Oánh nói: "Từ nay về sau, không được xuất hiện ở Ma vương thành của ta."

Vân Diễn thương hại nhìn nàng ấy, lại lạnh lùng liếc nhìn Linh Tu, nhắc nhở Thời Oánh: "Nể mặt vào chuyện chúng ta từng là phu thê, ta nói cho ngươi biết, Thời Oánh, hoàng phu bên cạnh ngươi không phải tốt lành gì. Lúc trước hắn từ chỗ của ta yêu cầu chủy thủ Phá ma, muốn tìm cơ hội giết ngươi. Thừa dịp còn chưa mang thai con của hắn, vẫn nên giết chết hắn đi."

Vân Diễn than thở: "Cũng đã nói đến nước này, nếu không tin, vậy ngươi có thể tự mình tìm. Chắc hẳn, tu sĩ Phá Hư cảnh, cũng không làm khó được bệ hạ."

Hắn ta nói xong, cũng không lưu luyến, chỉ nhìn chằm chằm vào đứa bé có đôi mắt đen kia, sau đó ngự kiếm rời đi.

Thời Oánh đứng yên lặng ở đó.

Năm người Ngu Tri Dao cũng không dám lên tiếng, chỉ không ngừng nháy mắt để cho Linh Tu giải thích.

Linh Tu ôm đứa bé trong lòng, nhìn về phía bóng lưng của Thời Oánh, nói có chút không lưu loát, hắn ta mở miệng nói: "Ta..."

"Ngươi yêu cầu muốn chủy thủ Phá ma?" Thời Oánh xoay người lại, nhìn chằm chằm hắn ta.

"Ta không có yêu cầu." Linh Tu nói: "Nhưng quả thật ta có cầm."

Ngu Tri Dao và Kỷ Phù nghe được câu trả lời sai lầm này, ngửa đầu dùng ngón tay liều mạng ấn nhân trung.

Ngu Tri Dao còn canh chừng lúc nào cũng có thể bóp vỡ lệnh bài đỏ, chỉ sợ dưới cơn thịnh nộ, Đại Ma vương sẽ giết chết Linh Tu.

"Vì sao lại muốn lấy?" Đại Ma vương rất bình tĩnh hỏi.

Linh Tu liếc nhìn nàng ấy, cảm khái một tiếng: "Bởi vì phải lấy được tín nhiệm của Vân Diễn, để cho hắn ta rời đi, nếu không hắn sẽ gây bất lợi cho ngươi."

Nói xong, Linh Tu đưa tay ra, thanh chủy thủ tiên khí Phá ma trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay.

Đại Ma vương đưa tay lấy thanh chủy thủ trong suốt kia, ngọn lửa hắc diệm rơi xuống, làm cho nó thành tro bụi.

"Được rồi, trở về đi thôi." Thời Oánh dứt khoát thu hổi hắc diệm đao, vỗ hai tay. Nàng ấy hơi mỉm cười, dắt tay Linh Tu, giống như không có chuyện gì xảy ra, trở về Ma long điện.

Bình Luận (0)
Comment