Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 254 - Chương 254.

Chương 254. - Chương 254. -

Đối với biểu hiện bình tũnh như vậy, năm người Ngu Tri Dao đều không yên tâm, vì vậy sau lưng Đại Ma vương có thêm năm cái đuôi nhỏ.

Linh Tu nắm lấy bàn tay mềm mại của Thời Oánh, có chút luống cuống: "Ngươi... Ngươi không có gì khác muốn hỏi ta sao?"

"Ngươi giải thích, ta sẽ tin người." Thời Oánh nghiêng đầu hỏi: "Linh Tu, ngươi là hoàng phu ta nhận định. Ta không tin ngươi, chẳng lẽ tin người ngoài sao?”

Câu người ngoài này, làm cho Linh Tu có chút chấn động.

"Ta biết rồi, tỷ tỷ." Linh Tu cầm chặt tay nàng ấy, Thời Oánh càng cười rực rõ hơn.

Đây là điều nàng ấy học được từ Tiểu Vân và Tiểu Ngư, cho bạn lữ của mình sự tin tưởng cơ bản nhất.

Mặc dù lúc đầu nghe được những lời này Thời Oánh rất tức giận, nhưng nàng ấy sẽ không phán định độc đoán. Linh Tu là người nàng ấy thích, thà tự đoán thăm dò, không bằng trực tiếp hỏi.

Linh Tu nghiêm túc giải thích, nàng ấy sẽ tin.

Người nàng ấy nhận định, nàng ấy tin tưởng hắn ta.

Không giống với Vân Diễn, Thời Oánh có thể cảm nhận được sự yêu thích thuần túy của Linh Tu. Chăm sóc nàng ấy, tôn trọng nàng ấy, chưa bao giờ vượt quá phép tắc, ngay cả ôm nàng ấy cũng rất nhẹ nhàng, giống như dùng nhiều sức một chút sẽ làm nàng ấy đau.

Thật là vụng về nhưng đáng yêu.

Thời Oánh đè xuống sự chua xót trong lòng, lúc cúi đầu, hốc mắt hơi ướt.

Ngay khi đốt cháy thanh chủy thủ Phá ma kia, rốt cuộc nàng ấy cũng nhớ lại chuyện mà mấy ngày nay mình vẫn luôn mơ hồ nhớ đến---

Thật ra nàng ấy đã chết lâu rồi, là bị Vân Diễn giết chết.

Từ khi nhớ lại chuyện này, trí nhớ giống như hạt mưa rơi xuống, xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện, hiện lên trong đầu nàng ấy từng chút một.

Thời Oánh giống như cưỡi ngựa xem hoa nhìn lại cuộc sống chân thật của mình.

Trong cuộc sống chân thật, không có Linh Tu, không có hai nhóc con cùng huyết mạch đến từ mấy ngàn năm trước, không có đám thiếu niên thiếu nữ vui vẻ tràn đầy sức sống.

Chỉ có mạng nhện ngọt ngào, vô số máu tươi và thống khổ.

Một giây khi nàng ấy sinh đứa bé ra, Vân Diễn đã cướp đi đứa bé, còn dùng chủy thủ Phá ma làm nàng ấy trọng thương, nàng ấy bảo vệ tính mạng của đệ đệ, cho nên cũng không có cách nào sống sót được.

Trước khi chết, lòng nàng ấy tràn đầy thù hận, lấy máu mình làm chất dẫn, ở trong huyết mạch lập ra lời nguyền rủa ---- người có huyết mạch đồng nguyên với nàng ấy, phải hận thù Nhân tộc, đời sau phải toàn bộ tiêu diệt Nhân tộc.

Nguyền rủa huyết mạch Vân Diễn không có cách nào ngăn cản, chẳng qua Ma Tu tu vi càng cao càng vô tình, Thời Oánh hạ lời nguyền rủa như vậy chẳng qua là chôn một hạt giống vào người tiếp theo trong huyết mạch.

Một khi gặp phải một ít chuyện, sẽ thúc đẩy hạt giống này nảy mầm, sẽ vô cùng hận Nhân tộc.

Mà chờ sau khi nàng ấy chết, Vân Diễn rút ra một luồng tinh phách của nàng ấy, để cho nàng ấy không thể nào luân hồi, vây khốn nàng ấy, chỉ có thể ở bên cạnh hắn ta.

Không biết qua bao nhiêu năm, đại hạn của Vân Diễn đến, nhưng nàng ấy vẫn không thể lấy được giải thoát, bị đưa vào kính trừ ma, trở thành một nhiệm vụ của các đệ tử Vân Cảnh thánh địa.

Nàng ấy chính là Thời Oánh nhưng lại có trí nhớ mơ hồ, chỉ cần đệ tử đi vào, sẽ làm cho nàng ấy vẫn luôn lặp đi lặp lại trong kính trừ ma.

Thật ra cách thức tỉnh nàng ấy rất đơn giản, chỉ cần ở trong kính trừ ma này, có thể kiên trì an toàn sống được một tháng khi kết thúc nhiệm vụ, nàng ấy có thể tỉnh lại.

Nhưng cho tới bây giờ không có người nào có thể chân chính thức tỉnh nàng ấy.

Lần này Thời Oánh đợi được rồi.

Nhưng nàng ấy lại có chút không muốn.

Nhiệm vụ lịch luyện lần này, với nàng ấy mà nói, là một giấc mộng vô cùng đẹp.

Sau khi tỉnh mộng, nàng ấy cũng nên giải thoát.

Linh Tu sẽ rời đi, không biết sau này có quên nàng ấy không.

Có lẽ sẽ quên, có lẽ sẽ không.

Thời Oánh nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Linh Tu nhạy cảm nhận ra được sự thay đổi tâm trạng của Thời Oánh, hắn ta hơi nắm chặt bàn tay nàng ấy: "Có phải ngươi... Vẫn còn tức giận hay không?"

Thời Oánh lắc đầu một cái.

Rất nhanh thiếu nữ váy đỏ đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình, nàng ấy hơi cong đôi môi đỏ mọng, cười nói: "Ta đang suy nghĩ, có nên vào tối nay để ngươi ngủ chung với ta không."

Linh Tu bối rối rồi.

Không phải mỗi đêm, hắn ta đều ... Ngủ với nàng sao?

"Không có nhóc con." Thời Oánh tăng thêm một câi.

Linh Tu: "..."

Năm cái đuôi nhỏ ở sau lưng nghe lén, đồng loạt trợn to mắt.

Giải tán, tất cả giải tán đi.

Phía dưới chính là hình ảnh làm mờ không nên xem.

Năm cái đuôi nhỏ chạy rất nhanh, sắc mặt của Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đỏ ửng, coi như hai người cũng là người nằm cùng giừơng vô số lần, giờ phút này ngay cả nhìn vào mắt nhau hai người cũng cảm thấy giống như chạm điện vậy.

Thời Oánh rất đơn giản cắt đuôi được năm cái đuôi nhỏ, chỉ còn lại một mình Linh Tu đỏ mặt không dám nhìn nàng ấy.

Nàng ấy vô cùng thú vị nhìn chằm chằm hắn ta, làm cho Linh Tu cúi đầu ngày càng thấp, trực tiếp chôn mặt lên người nhóc con.

Thời Oánh cười to ha ha.

Cưới một hoàng phu trẻ tuổi có một ít chỗ tốt, thỉnh thoảng trêu chọc một chút, phản ứng đặc biệt đáng yêu.

Vào ban đêm, tẩm điện của Ma vương.

Lòng Linh Tu vẫn luống cuống, vô cùng căng thẳng.

Thời Oánh đặt nhóc Thời Ngộ ở trong nôi cách giường không xa, nhóc con không khóc không ồn ào, hai tay chơi đùa con thỏ nhỏ do dì đưa, rất yên tĩnh mở mắt nhìn Thời Oánh.

Đây là một đứa bé rất khác với ấn tượng trong lòng của nàng ấy. Đứa trẻ bị Vân Diễn nuôi lớn rất ích kỷ, vô tình, âm lãnh, vô cùng thích ngụy trạng, chỉ hơn chứ không kém Vân Diễn.

Mà đứa trẻ được mọi người yêu thương này ra đời, có Linh Tu làm cha, mặc dù tính cách vô tình, nhưng vẫn sẽ có chút cảm xúc. Thời Oánh dùng ngón tay xoa mặt nhỏ nhắn của bé, hỏi bé: "Con thích cha không?

Nhóc con Thời Ngộ gật đầu: "Thích, thích cha nhất."

Thời Oánh cười đâm vào khuôn mặt mềm mại của bé: "Ta cũng thích cha của con nhất."

Hai mẹ con vô cùng hài hòa nói thích Linh Tu nhất, lam cho Linh Tu đang đứng ngồi không yên có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười.

Hắn ta đứng dậy đi tới, đỡ bên kia nôi, nhẹ nhàng đung đưa nôi cho nhóc con Thời Ngộ.

"Cha dỗ Thời Ngộ ngủ có được không?"

"Vâng."

Nhóc con đáng yêu nói xong, lập tức dùng bàn tay nhỏ ôm chặt con thỏ, vô cùng chủ động nghiêng về bên này của Linh Tu.

Thời Oánh: "..."

Nàng thật sự không biết làm sao, không thể làm khác hơn là đi tới bên của Linh Tu, cùng nửa ngồi chồm hổm với Linh Tu, ngang tầm mắt với nhóc con, từ từ lắc nôi dỗ nhóc ngủ.

Nhóc con Thời Ngộ được đong đưa rất thoải mái, hai tay ôm đồ chơi con thỏ ngày càng buông lỏng, buồn ngủ nhắm mắt lại.

Trước khi hoàn toàn ngủ say, nhóc nhỏ giọng lẩm bẩm một câi: "Thích nhất cha và nương."

Thời Oánh có chút buồn cười.

Nàng ấy hôn vào khuôn mặt mềm mại của nhóc con, nhỏ giọng nói: "Nương cũng thích cha và con nhất."

Đột nhiên Linh Tu có một loại suy nghĩ muốn bảo vệ bảo bọn, hắn ta đè xuống cảm xúc này, cười khẽ: "Đều thích ta nhất sao? Cái thích nhất này thật sự khó chọn nha."

Thời Oánh véo tay của hắn ta một cái.

"Sai rồi." Linh Tu cầm tay nàng: "Ta thích tỷ tỷ nhất."

Rồi sau đó, Linh Tu bị Thời Oánh kéo đi.

Hai người ngủ trên giường, cũng không có làm gì cả, nhưng Linh Tu đã bắt đầu đỏ mặt đến mang tai. Thời Oánh sờ giương mặt đỏ ửng của hắn ta, chôn vào cổ hắn ta cười rất vui vẻ.

"Đi ngủ." Thời Oánh ngẩng đầu hôn hắn ta một cái, vẫy tay tắt đen.

Lần đầu tiên giữa hai người không có nhóc con, thiếu nữ vòng tay qua hắn, chủ động vùi vào lòng hắn ta chìm vào giấc ngủ.

Bình Luận (0)
Comment