Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 260 - Chương 260.

Chương 260. - Chương 260. -

Linh Tu bị đánh thức.

Chuyện đầu tiên sau khi thức dậy của hắn ta là sờ Dưỡng hồn ngọc trong ngực, sau đó gọi một tiếng: "Tỷ tỷ."

Thời Oánh đáp lại: "Ta ở đây."

Linh Tu lại tiếp tục gọi nàng ấy: "Tỷ tỷ."

Thời Oánh ừ một tiếng: "Ta ở đây."

Linh Tu lại liên tục gọi nhiều lần, Thời Oánh cũng kiên nhẫn đáp lại từng lần, từ từ trấn an cảm xúc không ổn định của hắn ta.

Sau khi Linh Tu bình tĩnh lại, từ trong ngực lấy ra Dưỡng hồn ngọc, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm với nàng.

Thiếu niên nói gì, Đại Ma vương đáp lại cái đó.

Linh Tu cảm giác được, nàng cố ý dung túng, rũ mi mắt xuống, cúi đầu sờ mặt ngoài của Dưỡng hồn ngọc: "Tỷ phải nghỉ ngơi cho khỏe."

Thời Oánh lên tiếng đáp lại: "Được."

"Ừ? Lúc này có nên hôn hôn hoàng phu của ta thật tốt hay không?"

Bởi vì những lời này sắc mặt tái nhợt của Linh Tu dần ửng đỏ, nhanh chóng lại nhét khối Dưỡng hồn ngọc kia vào tronng lồng ngực.

Sau đó, Thời Oánh lại nghe được tiếng tim đập nhanh.

Thời Oánh: "..."

Tiểu hoàng phu thuần khiết thật sự không biết che giấu chút nào.

Ba người Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã và Linh Tu len lén cứu Đại Ma vương, ba người Thời Việt, Hoa Hoa và Kỷ Phù phải vào ba ngày sau khi kết thúc giác ngộ mới kết thúc.

Thời Việt cũng nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ đưa ma khí vào cho Đại Ma vương.

Tình huống của luồng tinh phách Thời Oánh bắt đầu ngày càng tốt, không còn yếu ớt nữa.

Nhưng bởi vì nàng ấy đã chết bốn ngàn năm, hồn phách đã sớm tiêu tán, Ngưng hồn đan không có cách nào tập hợp hết, Thời Oánh cũng chỉ tồn tại với một luồng tinh phách.

Lạc Vân Dã và Linh Tu có nói qua vấn đề này.

Hắn âm thầm nói với Linh Tu: "Ngày sau rất có thể Ma vương tỷ tỷ vẫn như vậy. Hôm nay tinh phách của tỷ tỷ chỉ có thể không ngừng hấp thụ ma khí đồng nguyên, đến khi tinh phách tốt hơn một chút, mới có thể chủ động hấp thụ linh khí bên trong Dưỡng hồn ngọc.

Nếu tỷ tỷ lựa chọn tu luyện, từ từ làm cho luồng tinh phách kia thành hình người, rồi lại ngưng tụ ra một cổ thân thể mới, rất có thể phải mất ngàn năm thậm chí còn lâu hơn."

Lạc Vân Dã không đành lòng, nhưng vẫn nói ra câu kia: "Có lẽ đến lúc đó tuổi thọ của ngươi đã hết, không có cách nào chờ được nữa."

"Ta biết."

Đôi mắt trong suốt hiểu rõ mọi chuyện của Linh Tu hơi lóe sáng: "Cho dù đến khi kết thúc sinh mệnh, ta vẫn sẽ chờ đợi nàng ấy."

"Ta sẽ cố gắng tu luyện, nếu có thể đột phá phi thăng, vậy tuổi thọ sẽ nhiều hơn. Mặc kệ tỷ tỷ có tu luyện hay không, tuổi thọ của ta lâu dài, có thể bên cạnh nàng ấy thật lâu." Linh Tu cười một tiếng: "Chúng ta còn có thời gian rất dài."

Hắn ta còn chưa đưa nàng ấy đi xem cuộc sống người phàm mà nàng ấy tò mò, còn chưa để cho nàng nhìn thấy những người thú vị bên trong tông môn.

Bọn họ còn có rất nhiều thời gian.

Linh Tu cố ý tránh né không cho Thời Oánh nghe được, chỉ để cho nàng sống thật vui vẻ trong khoảng thời gian làm một luồng tinh phách.

Đúng là Thời Oánh cũng sống rất vui vẻ.

Mỗi ngày đều có người xếp hàng đưa ma khí cho nàng ấy, nàng ấy không còn là vương của Ma tộc, cũng không cần quan tâm chuyện gì, hết nằm lại ngủ bên trong Dưỡng hồn ngọc, chờ ma khí đưa vào.

Chỉ là cuộc sống như vậy lâu quá cũng sẽ nhàm chán, Linh Tu tìm thú vui cho nàng ấy, còn cố ý chạy đến chỗ tiên sinh thỉnh giáo vấn đề, để cho nàng ấy gặp được những người thú vị kia.

Ví dụ như Phong chủ Kiếm Hoa phong che mặt làm chân chạy một lần một khối linh thạch.

Lúc Linh Tu ở trong kính linh thông đặt đơn, nhờ ông ấy đưa đồ ăn đến, còn gọi ông ấy một tiếng sư thúc.

Tiếp đó, Thời Oánh nghe được một tiếng hừ nặng nề.

Chờ người đi, nàng ấy mới bắt đầu cười.

Linh Tu cũng cười cách khối ngọc sờ nàng ấy.

Thời Oánh tò mò nói: "Linh Tu, đó là gương gì? Tại sao có thể nói chuyện bên trong?"

"Đây là kính linh thông do tông môn chúng ta làm, chỉ cần ngươi muốn, có thể kết nối với toàn bộ Vân giới, thậm chí ngay cả Ma tộc cũng có thể nói chuyện."

Đại Ma vương chưa từng thấy qua việc đời, hô một tiếng: "Thật lợi hại, người làm ra đồ như vậy nhất định là thiên tài!"

Linh Tu nói: "Là sư tôn ta làm ra."

"Sư tôn của Linh Tu là một thiên tài!" Đại Ma vương vừa nói vừa dùng thần niệm đâm vào mặt kiếng kính linh thông.

Bởi vì thần niệm tinh phách không đủ, Đại Ma vương chỉ có thể hoạt động ở trang bìa đầu tiên, những nơi khác thì không thể mở được.

Nàng ấy cũng không miễn cưỡng mình, bắt đầu nhìn trang đầu tiên.

Bên trong là các loại bài viết lộn xộn, nhiều nhất chính là bài viết cãi nhau và bài viết không được bình thường, nhưng một Đại Ma vương ở mấy ngàn năm trước, nhìn cái gì cũng mới lạ.

Thời Oánh bắt đầu sinh mê kính linh thông.

Linh Tu không nói chuyện tu luyện với nàng ấy, chỉ muốn để cho nàng ấy sống vui vẻ, uẩn dưỡng luồng tinh phách này thật tốt.

Nhưng hắn ta không ngờ, bởi vì kính linh thông, đánh bậy đánh bạ khơi dậy lòng tu luyện của Thời Oánh.

Nàng ấy muốn xem các loại mảng trong kính linh thông, nhưng lại không muốn để cho Linh Tu vẫn luôn giúp mình nhấn vào, vậy cũng chỉ có thể cố gắng tu luyện, để cho thần niệm của mình cường đại hơn.

Mấy ngàn năm trước Đại Ma vương chính là một thiên tài trong đám thiên tài tu luyện, thiên phú chính là hạng nhất.

Vì có thể xem được nhiều nội dung trong kính linh thông, nàng ấy ngày đêm tu luyện, thần niệm cũng ngày càng lớn mạnh, rất nhanh có thể mở ra được mảng bài viết thứ hai.

Linh Tu có chút dở khóc dở cười.

"Tỷ , ngươi có muốn dừng chút không? Tu luyện như vậy, có thể làm cho ngươi bị thương không?" Người cuồng tu luyện bắt đầu đề nghị người khác không cần tu luyện.

"Sẽ không." Đại Ma vương nghiêm túc nói với hắn ta: "Ta rất tốt. Ta còn có thể tái chiến với mảng thứ ba,."

Vì vậy, không đến mấy ngày sau, quả nhiên Đại Ma vương đã có thể mở được mảng thứ ba của kính linh thông.

Sau khi những người còn lại biết được tốc độ tu luyện của Đại Ma vương, đều yên lặng.

Lúc Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã qua đây thăm Đại Ma vương, Đại Ma vương đang trong Dưỡng hồn ngọc, bên cạnh bàn đặt kính linh thông của Linh Tu.

Thần niệm của nàng ấy điểm vào mảng thứ ba - chuyện tông môn, tiến vào Vân Cảnh thánh địa của Linh Tu, lật xem mấy bài việt khôi hài, vẫn luôn cười ha ha.

Linh Tu ở bên cạnh thật sự không biết phải làm sao.

Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã: "..."

Sự thật chứng minh, cho dù đại lão chỉ còn lại một luồng tinh phách, nàng vẫn là đại lão.

"Tỷ, mấy ngày này tu luyện cảm giác thế nào?" Lạc Vân Dã vừa hỏi vừa đưa ma khí vào.

"Cũng không tệ lắm." Thời Oánh nói: "Ta cảm thấy vô cùng tốt, tinh phách không khó chịu, cũng không tổn thương cái gì."

"Tỷ tỷ, vậy sau này ngài có thể hoàn toàn sử dụng linh thông kính, còn sẽ tu luyện không?" Ngu Tri Dao hỏi.

"Tấ nhiên rồi!" Thiếu nữ bên trong Dưỡng hồn ngọc cười nói: "Không tu luyện làm sao có thể đi ra khỏi Dưỡng hồn ngọc, ôm tiểu hoàng phu của ta?"

"Không ôm hắn, tiểu hoàng phu của ta sẽ đau lòng."

Sau khi một tháng lịch luyện của Học phủ Thánh địa kết thúc, mọi người trong học phủ lại khôi phục lại cuộc sống học sinh bình thường.

Lúc Ngu Tri Dao ở Thiên lâu nghe tiên sinh giảng bài, trong giờ nghỉ ngơi dựng lỗ tai nghe được không ít dưa.

Ví dụ như tiểu đội của Thiên lâu bát quái về một chuyện thú vị của một tiểu đội của Địa lâu.

Tiểu đội Địa lâu kia trong lịch luyện không cẩn thận bị Ma tộc đầu độc, trong nổi bộ sáu người, trực tiếp xảy ra một trận tình yêu năm người yêu mà không được tràn đầy đau khổ, suýt chút nữa xảy ra thảm án chết thảm vì tình, cùng may người cuối cùng bóp vỡ lệnh bài, mới có thể bảo vệ mạng nhỏ.

Còn về người cuối cùng tại sao không bị đầu độc, là bởi vì năm xưa người kia bị thương, thân thể có bộ dạng như trẻ con, Ma tộc trực tiếp phân phối hắn làm con trai cho một thiếu nữ trong đó.

Cha ruột và cha hiện tại chính là hai nam chính trong tình yêu năm người, mà đứa bé này lại là công cụ hình người kích thích mâu thuẫn tình yêu năm người trở nên gay gắt.

Ngu Tri Dao trực tiếp phun nước ra.

Thật sự là một vỡ kịch thật cẩu huyết.

Không trách đứa nhỏ này, không đúng vị tu sĩ này phải bóp vỡ lệnh bài chạy trốn.*

Bình Luận (0)
Comment