Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 261 - Chương 261.

Chương 261. - Chương 261. -

Không chỉ Ngu Tri Dao, những người khác của Thiên lâu vào giờ nghỉ ngơi cũng ăn dưa rất ngon miệng. Đại Ma vương đi theo Linh Tu đến phòng học Đan tu, Đao tu và Thuẫn tu, vô cùng hứng thú nghe bọn họ nói chuyện.

Sau khi các tu sĩ nói chuyện xong, còn so sánh tiểu đội ai có nhiệm vụ nguy hiểm nhất, không thể tưởng tượng nổi nhất, tranh cãi đến mức đỏ mặt tới tai.

Những chuyện mà tiểu đội trừ ma Thiên Bảng trải qua rất đơn giản, chính là cùng nhau len lén nuôi một con Đại Ma vương bốn ngàn năm, vì vậy mọi người đều yên lặng đi ra khỏi cuộc trò chuyện.

Còn Đại Ma vương được bọn họp nuôi, là một Ma vương lớn lên ở ma địa, không đi đâu cả, mới vừa thống nhất Ma tộc không lâu đã bị người ta giết chết.

Cho nên Thời Oánh mới đến Nhân tộc, đối với cái gì cũng cảm thấy mới lạ, nằm trong Dưỡng hồn ngọc yên tĩnh nghe bọn họ nói chuyện.

Ở trước mặt người ngoài, tinh phách Đại Ma vương rất yên tĩnh, sẽ không tạo thành bất kỳ phiền phức gì cho Linh Tu.

Không khí học tập bên trong học phủ rất tốt, lúc gặp phải khó khăn trong tu luyện sẽ thỉnh giáo lẫn nhau, Thời Oánh cũng yên lặng nghe Linh Tu giải đáp thắc mắc trong lúc tu luyện cho người khác.

Tan học, thỉnh thoảng các tu sĩ sẽ không muốn gọi đồ ăn giao đến, sẽ náo nhiệt cùng nhau đi đến Linh thiện đường, trên đường đi khoe khoang đủ thứ.

Loại cuộc sống yên bình tràn đầy khói lửa không còn đánh giết làm cho Thời Oánh cảm thấy rất thú vị.

Đại Ma vương lặng lẽ nghĩ, thì ra nơi sống của Linh Tu là như vậy, hình như đám Nhân tộc này thật sự có chút đáng yêu.

Trên người Linh Tu mang theo Thời Oánh, cùng đám đồng bạn cùng đi học cùng tan học, cùng nhau cố gắng tu luyện.

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã thích thức ăn ngon, thường xuyên ở trước mặt Đại Ma vương cầm ra không ít đồ ăn mà Ma tộc không có. Đối với chuyện này Đại Ma vương vô cùng tò mò, luôn hỏi thức ăn này là gì, mùi vị như thế nào.

Linh Tu cảm thấy buồn cười, vì thõa mãn lòng tò mò của Thời Oánh, sẽ ở trong kính linh thông gọi một đống đồ ăn giao tận nơi, thử nghiệm từng món một, sau đó nói cho nàng ấy biết loại đồ ăn, mùi vị cụ thể.

Thời Oánh vô cùng hài lòng.

Linh Tu cảm nhận được nàng vui vẻ, ngón tay vuốt ve khối ngọc tinh tế nhẵn nhụi, vẻ mặt cũng dần trở nên dịu dàng, hơi cong môi mỉm cười.

Hắn ta biết mình cứu Đại Ma vương sẽ đối mặt với những cái gì, chẳng qua trước đó, hắn ta phải đợi cho tinh phách của Thời Oánh chủ động hấp thụ linh khí.

Sau khi Lạc Vân Dã và Thời Việt liên tiếp truyền ma khí cho Đại Ma vương, gần hai tháng, luồng tinh phách của Đại Ma vương cũng đã dần dần không cần đến ma khí, bắt đầu hấp thụ linh khí sung túc bên trong Dưỡng hồn ngọc.

Thay đổi như vậy, rốt cuộc làm cho Linh Tu hoàn toàn yên tâm.

Vào ngày Học phủ Thánh địa mở kính trừ ma để cho các tu sĩ đi vào thực hiện lần nhiệm vụ lịch luyện thứ ba, tiểu viện 88 và 89 không có đi làm nhiệm vụ lần này.

Đây là chuyện bọn họ đã nói xong trước đó.

Một năm chỉ cần làm hai nhiệm vụ cao nhất, sau khi làm xong, nửa năm sau sẽ hoàn toàn tiến vào trạng tháng nghỉ ngơi.

Tổ cá mặn cảm thấy vô cùng vui vẻ, tu luyện khoa học, tiếp tục lười biếng.

Mấy ngày sau khi Thời Oánh chủ động hấp thụ linh khí, Linh Tu tìm một cái cớ, bỏ Dưỡng hồn ngọc vào trong nhẫn trữ vật, không để cho Thời Oánh nghe được lời mình sắp nói.

Linh Tu đi đến viện 88 ở bên cạnh.

Thời tiết của tháng tư rất tốt, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã ở trong viện vừa tu luyện vừa lười biếng phơi nắng.

Linh Tu đi vào, hai người đã đến lúc lười biếng, gọi một phần tôm hùm đất xào tỏi vô cùng thơm, đang mang bao tay mỏng như cánh ve, chuẩn bị ăn.

Ngu Tri Dao gọi hắn ta: "Linh Tu huynh đệ, có muốn ăn không? Thuận tiện nói cho tỷ tỷ biết là mùi vị gì."

Linh Tu lắc đầu.

Hắn ta nghiêm túc đi tới trước mặt hai người, nửa qùy xuống.

"Tiểu Ngư, Tiểu Vân, ta muốn đến chỗ của sư tôn, nói chuyện mình đã làm bên trong nhiệm vụ lịch luyện."

Tay của Ngu Tri Dao run một cái, suýt chút nữa làm rớt con tôm đang bóc vỏ xuống.

Nàng vội vàng đặt tôm hùm xuống, quay đầu hỏi: "Ngươi muốn nói chuyện cứu Đại Ma vương?"

"Ừ." Linh Tu hơi rũ mắt, gằn từng chữ: "Ta là đệ tử của Vân Cảnh thánh địa, là đồ đệ của tôn giả. Từ nhỏ được dạy dỗ chính là tiêu diệt Ma tộc, bảo vệ sự bình an của Nhân tộc. Hôm nay ta tự mình cứu tinh phách của Ma vương, theo lý phải bị tông môn trừng phạt."

“Chuyện này ta sẽ một mình gánh chịu, tuyệt đối không để cho các ngươi dính vào, cho nên nếu sau này có người hỏi, các ngươi cứ nói không biết."

Linh Tu nói xong, Ngu Tri Dao đã hoàn toàn thả con tôm hùm trong tay xuống: "Nói cái gì vậy? Ngươi là bằng hữu của chúng ta, Ma vương tỷ tỷ cũng là bằng hữu của chúng ta. Tỷ tỷ còn cho chúng ta một lần giác ngộ nữa. Làm cũng đã làm rồi, ta và Tiểu Vân không sợ gánh trách nhiệm, chuyện lớn thế nào chúng ta cùng nhau gánh vác. Chẳng qua nếu ngươi đi như vậy, không lo lắng an toàn của tỷ tỷ sao?"

Lạc Vân Dã lặng lẽ bóc vỏ tôm, cũng gật đầu: "Chúng ta có nên thương lượng với nhau, đảm bảo an toàn cho Ma vương tỷ tỷ không?"

Linh Tu nói: "Vân Cảnh thánh địa có một pháp quy, nếu tự mình cứu Ma tộc, bị giam năm trăm năm. Đây là trừng phạt cho đệ tử. Nếu Ma tộc được cứu không làm chuyện ác nữa sẽ được cho một con đường sống."

Ngu Tri Dao ngẩn ngơ, cứu một Ma tộc, phải bị giam năm trăm năm?

Tuổi thọ của tu sĩ có mấy cái năm trăm nay? Thậm chí có rất nhiều tu sĩ không sống được năm trăm năm, đây là đóng lại tuổi đẹp nhất của đời người.

Tu vi thấp, không phải trực tiếp chết già sao?

Đây chính là dùng cực hạn để trả giá.

Không trách có thể tha cho Ma tộc không làm chuyện ác nữa.

“Hôm nay tỷ tỷ đã có thể chủ động hấp thụ linh khí, cũng đang sống thật tốt bên trong Dưỡng hồn ngọc. Cho dù ta bị giam năm trăm năm, nàng cũng sẽ được an toàn." Linh Tu mỉm cười, "Chỉ là ta không biết nàng có nguyện ý cùng giam với ta hay không, nếu không nguyện ý, ta sẽ đưa nàng cho các ngươi.”

"Tỷ tỷ khẳng định nguyện ý!" Ngu Tri Dao mới vừa nói xong, thì giật mình: "Không đúng, vậy ta và Tiểu Vân cũng cứu Ma vương, tính trung bình chúng ta một người cũng bị giam hơn một trăm năm?”

"Các ngươi không phải là người của Vân Cảnh thánh địa, không cần tuân thủy pháp quy của tông môn." Linh Tu nói.

"Nếu là như vậy... Ta hiểu rồi!" Ngu Tri Dao vội vàng nói: "Người dùng số tiền lớn thuê năm trăm vị đệ tử của Vân Cảnh thánh địa, để cho mọi người cùng nhau chăm sóc Đại Ma vương, gọi là tập thể cứu tinh phách Ma vương đáng thương nhỏ yếu đi? Như vậy tính trung bình, một người chỉ cần giam một năm, như vậy rất được."

Linh Tu: "..."

Hắn ta đột nhiên cảm thấy vui mừng Tiểu Ngư không phải là đệ tử của Vân Cảnh thánh địa.

Nếu không loại đệ tử luồn lách quy củ, làm việc rối loại nhưng nói rất hợp tình hợp lý, sớm muốn giờ cũng bị người của Chấp Pháp môn tìm cơ hội đánh chết.

"Ta cảm thấy Tiểu Ngư nói có lý." Lạc Vân Dã vừa đẩy chén thịt tôm hùm mới vừa bóc xong đến trước mặt Ngu Tri Dao, vừa ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với Linh Tu: "Nếu không Linh huynh thử một lần?"

Linh Tu: "..."

Tại sao ngươi có thể nghiêm túc đề nghị như vậy!

Đột nhiên Linh Tu cảm thấy hai người này ở bên nhau không chỉ bởi vì tính cách giống nhau, càng nhiều hơn có lẽ vì mạch não tương đồng thần kỳ.

Đề nghị quái lạ như vậy, hai người còn tưởng thật, cảm thấy vô cùng có thể thực hiện được?

Linh Tu yên lặng đỡ trán.

"Tóm lại, hôm nay ta sẽ đến chỗ sư tôn. Sauy này nếu như có người đến hỏi, Tiểu Vân Tiểu Ngư các ngươi cứ nói không biết. Không cần vội vàng từ chối ta, nếu tỷ tỷ không muốn giam với ta lâu như vậy, ta còn phiền các ngươi chăm sóc cho tỷ tỷ."

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đều bị chặn họng.

Hai người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy suy nghĩ trong mắt nhau.

Lạc Vân Dã gật đầu đồng ý: "Được."

"Cảm ơn." Linh Tu đứng dậy, phủ bụi dính trên đầu gối, lại phủi phẳng nếp nhăn trên xiêm áo, xoay người đi ra ngoài.

Thân hình của thiếu niên cao ngất, một đường đi đến rừng trúc yên tĩnh bí mất.

*

Bình Luận (0)
Comment