Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã tay trong tay, dùng phù che giấu, xa xa đi theo phía sau Linh Tu.
Thời Việt ở trong viện tu luyện, sớm đã nghe rõ ràng đối thoại của bọn họ. Đợi cho tổ cá mặn rời khỏi, Thời Việt lập tức gọi người ở tiểu viện 89 bên cạnh, cũng len lén đi theo sau bọn họ.
Sau đó đội ngũ theo đuôi biến thành hình tám giác vô cùng ổn định.
Ở phía sau xa xa của Linh Tu có hai con cá mặn theo đuôi, phía sau xa xa của hai con cá mặn có ba cuồng tu luyện theo đuôi.
Mọi người đi về phía rừng trúc.
Lúc đi đến con đường mòn quanh co, Linh Tu đi qua rừng trúc ướt át, đi thêm một chốc, phía trước lập tức xuất hiện một bóng người mặc đồ trắng, đưa lưng về phía bọn họ, lẳng lặng đứng đó.
Minh Tiêu tôn giả xoay người, đôi mắt đen nhánh nhu hòa, nhìn về phía hắn ta: "Linh Tu, tìm sư tôn là có chuyện gì muốn nói sao?"
Linh Tu không chút do dự quỳ xuống.
"Sư tôn."
Đôi mắt của Minh Tiêu tôn giả vẫn ôn hòa, bình tĩnh hỏi: "Đây là làm sao?"
Linh Tu cúi đầu gắn từng chữ: "Sư tôn, Linh Tu ở bên trong nhiệm vụ lịch luyện cứu tinh phách Ma vương, xin sư tôn trừng phạt."
Minh Tiêu tôn giả thở dài một tiếng.
Đồ đệ mà ngài một tay dạy dỗ, cuối cùng không nhìn lầm hắn ta.
Minh Tiêu tôn giả hỏi hắn ta: "Ngươi cho rằng mình làm sai?"
“Linh Tu chỉ làm chuyện mình cho là đúng." Thiếu niên áo đen quỳ thẳng sống lưng, ưỡn thẳng ngực: "Nếu làm lại một lần nữa, đệ tử vẫn lựa chọn giống như vậy."
"Vừa cho rằng đúng, vậy vì sao hôm nay ngươi lại đến tạ tội." Minh Tiêu tôn giả tiếp tục hỏi.
"Đệ tử trừ là Linh Tu ra, còn là đệ tử của tông môn trừ ma. Hôm nay đệ tự cứu Ma tộc, phạm vào môn quy, theo lý sẽ bị trừng phạt." Linh Tu nói xong, thì cúi đầu, chờ đợi sự trừng phạt của mình.
Thật lâu Minh Tiêu tôn giả không nói chuyện.
Linh Tu vẫn cúi đầu qùy trước mặt của ngài.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Minh Tiêu tôn giả cũng mở miệng nói: "Ngươi cứu không phải là một ma bình thường."
Linh Tu vội vàng ngẩng đầu lên: "Sư tôn, tuy nàng là Ma vương, nhưng bây giờ chỉ là một luông tinh phách, không có cách nào tạo thành bất kỳ thương tổn nào đối với Nhân tộc."
"Hôm nay đúng là chỉ còn lại một luồng tinh phách." Minh Tiêu tôn giả lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi có biết, nếu ngàn năm vạn năm sau, nàng tu thành thân thể mới, sẽ giết chết bao nhiêu Nhân tộc không?"
Linh Tu khẽ run, hắn ta siếc chặt bàn tay đặt bên người: "Sư tôn, nàng sẽ không."
"Sao ngươi có thể đảm bảo một Ma vương sẽ không giết người? Hơn nữa nàng còn là người ra tay giết chết tộc ta mấy ngàn năm trước, trước khi chết còn hạ nguyền rùa tiêu diệt Nhân tộc ta." Minh Tiêu tôn giả vẫn rất bình tĩnh, hỏi hắn ta: "Nếu tương lai Ma vương dẫn vô số Ma tộc hủy Nhân tộc ta, trách nhiệm như vậy, ai tới chịu? Ai có thể gánh vác nổi?"
Linh Tu cúi đầu yên lặng hồi lâu, hắn ta mở miệng nói: "Sư tôn, nếu nàng thật sư muốn hủy Nhân tộc ta, vậy trước đó, ta sẽ đích thân giết nàng, sau đó tự sát tạ tội."
Hắn ta tin tưởng Thời Oánh sẽ không làm như vậy.
Thiếu nữ nói Nhân tộc có chút đáng yêu, nói muốn cùng hắn ta tìm cách để cho nhân ma hòa bình chung sống, không thể làm ra chuyện như vậy.
Nhưng sư tôn cần một câu trả lời khẳng định.
Như vậy, nếu như Thời Oánh thật sự làm hại Nhân tộc, hắn ta sẽ giết nàng, sau đó tự sát, coi như trừng phạt nhiều năm nhìn nhầm một mình.
“Linh Tu, ta tin ngươi."
Linh Tu vội vàng ngẩng đầu lên, Minh Tiêu tôn giả nói tiếp: "Nhưng ta không tin Ma tộc."
"Sư tôn..."
"Nói nhiều cũng vô ích, ta có thể lưu lại một cái mạng cho nàng, nhưng cần hạ cấm chú trên người nàng." Minh Tiêu tôn giả trầm giọng nói: "Nếu nàng giết người, có cấm chú, sẽ tan thành mây khói."
Linh Tu nắm chặt vạt áo của mình.
Mặc dù cấm chú chính là phương pháp tốt nhất, nhưng hắn ta thật sự không muốn.
Lúc này nàng chỉ là một luồng tinh phách, sao có thể chịu được uy lực của cấm chú?
"Sư tôn, Linh Tu cầu xin ngài." Linh Tu dùng sức nhắm mặt lại hơi ngập ngừng: "Sau này, chờ nàng tu ra linh hồn, đệ tử tự mình hạ cấm chú cho nàng."
Minh Tiêu tôn giả không lên tiếng, chẳng qua là nhìn chằm chằm hắn ta.
"Một ngàn năm, giam cầm dưới Vân Nhai."
"Vâng." Linh Tu cung kính dập đầu ba lần: "Tạ ơn sư tôn."
Nghe được một ngàn năm giam cầm, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã trực tiếp bị ngã ra khỏi khóm trúc.
Ngoài hai người bọn họ bị ngã, còn có ba cái đuôi nhỏ ở phía sau.
Minh Tiêu tôn giả hơi liếc mắt đến, trong mắt rất bình tĩnh, hiễn nhiên đã sớm biết chỗ đó có người.
Năm người đồng loạt đi đến trước, thi lễ với ngài.
Ngu Tri Dao yếu ớt nói: "Tôn giả, có phải một ngàn năm hơi nhiều hay không?"
Lạc Vân Dã yên lặng bảo vệ Ngu Tri Dao ở sau lưng mình, tiếp đó mở miệng: "Tôn giả, một ngàn năm là tuổi thọ của Phá Hư cảnh, Linh Tu chỉ vì cứu tính phách Ma vương yếu ớt, trừng phạt giam cầm một ngàn năm có phải quá nghiêm khắc hay không?"
Đối mặt với tôn giả Kỷ Phù có chút rụt rè, chẳng qua vẫn gật đầu giống như gà mổ thóc.
Những người khác không biết sự kinh khủng của Vân Nha, nhưng nàng ấy rất rõ ràng.
Vân Nhai, không có chút linh khí nào, ở chỗ đó, tu vi không có cách nào tiến thêm nửa bước.
Ở một ngàn năm trong nơi quỷ quái ngay cả chút linh khí cũng không có như Vân Nhai. Nếu Linh Tu không đột phá tu vi Quy Nhất cảnh, chờ đợi chính là tuổi thọ hết sau đó chết đi.
Những người khác thấy vẻ mặt kỳ lạ của Kỷ Phù, đã biết một ngàn năm ở Vân Nhai nhất định không đơn giản.
Hoa Hoa - nghóe con không sợ cọp nói thẳng: "Tôn giả, ngài như vậy là không đúng, tại sao có thể tùy tiện định tội cho người khác? Giống như người cũng chia thiện ác, ma cũng chia tốt xấu mà."
Minh Tiêu tôn giả nhìn con tiểu yêu tộc này, sắc mặt cổ quái: "Ý của ngươi là, Ma vương này là người tốt?"
Hoa Hoa run lên, não không được lớn nhanh chóng vận chuyển.
Làm thế nào đây? Đại Ma vương có phải người tốt hay không, hắn ta cũng không biết!
Nhưng, hắn biết, Đại Ma vương đối xử với bọn họ rất tốt!
"Chuyện đó... Ta cảm thấy nàng là người tốt." Dưới ánh nhìn càng chăm chú của Minh Tiêu tôn giả, giọng nói của Hoa Hoa càng nhỏ: "Trước khi nàng biến mất, tặng cho mỗi người chúng ta một lần giác ngộ."
“Đúng đúng đúng, không sai." Ngu Tri Dao vội vàng bổ xung: "Chúng ta là Nhân tộc, nhưng Ma vương vẫn ban tặng một cơ duyên tu luyện cho chúng ta."
Kỷ Phù nhịn sợ hãi, cắn răng giơ tay lên: "Ta làm chứng, chính là như vậy!"
Tầm mắt của Minh Tiêu tôn giả nhìn mấy tu sĩ trên Thiên Bảng trong đám này, ngũ quan tuấn mỹ giống như tuyết lạnh tan ra, hơi cong môi mỉm cười yếu ớt.
Ngài thật sự rất muốn nhìn thử, rốt cuộc Ma vương này có bao nhiêu chỗ tốt, để cho mấy đứa trẻ này nói chuyện giúp nàng ta.
Minh Tiêu tôn giả trực tiếp nói: "Linh Tu, cho ta nhìn thử Dưỡng hồn ngọc."
Những lời này, không chỉ Linh Tu sợ ngây người, năm người còn lại cũng vô cùng hoảng sợ.
Má ơi!
Thì ra đại lão tôn giả đã sớm biết rồi.
Lúc này nếu bọn họ không chui đầu vào lưới, còn không biết chờ đợi phía sau của Đại Ma vương là khốc hình gì.
Linh Tu không trực tiếp lấy Dưỡng hồn ngọc ra, vẫn cố chấp nói: "Sư tôn, ngài đã đồng ý với ta."
Minh Tiêu tôn giả : "..."
Ngài thật sự muốn đánh chết nghịch đồ này!
Chẳng lẽ ngài làm sư tôn, còn có thể lừa gạt hắn ta?
Linh Tu cũng phát hiện mình lo lắng quá nói sai, vì vậy hắn ta vội vàng nói thêm một câu: "Đệ tử biết sai, ta tin tưởng sư tôn."
Minh Tiêu tôn giả lạnh lùng hừ một tiếng,.
Linh Tu lấy Dưỡng hồn ngọc màu trắng hình giọt nước ra, hắn ta dùng ngón tay vuốt khẽ vào bề mặt khối ngọc: "Tỷ, đây là sư tôn của ta, ngài muốn gặp ngươi một chút."
Linh Tu vừa nói xong, bên trong Dưỡng hồn ngọc truyền ra một giọng nói ngọt ngào nũng nịu của thiếu nữ: "Xin chào sư tôn."
Minh Tiêu tôn giả : "..."
Năm người: "..."
Tốt, cực kỳ mạnh mẽ!
Gọi đại lão Nhân tộc là sư tôn, Đại Ma vương không hổ là Đại Ma vương.
Linh Tu cũng ngây ngẩn, trên mặt lặng lẽ hiện lên chút đỏ ửng.
Hắn ta liếc trộm nhìn sư tôn đang ngơ ngẩn nhà mình, thấy sư tôn không phản ứng gì, bàn tay cầm Dưỡng hồn ngọc siết chặt, trong lòng có chút căng thẳng.