Minh Tiêu tôn giả không chỉ ngơ ngẩn vì một tiếng sư tôn này, càng nhiều hơn là sau khi nhìn thấy tinh phách Ma vương này, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Lúc lấy lại tinh thần, vẻ mặt của Minh Tiêu tôn giả có chút phức tạp khó tả.
Ngài nhìn chằm chằm vào nghịch đồ của nhà mình, cũng không nhìn ra được chỗ tốt nào mà được Ma vương nhìn trúng.
Minh Tiêu tôn giả tỉ mỉ suy nghĩ, ngài nhớ đến trong thuỷ kính Linh Tu dựa vào gương mặt bảo vệ tính mạng, chẳng lẽ là vì gương mặt này?
Nhưng Linh Tu lớn lên cũng không phải là bộ dạng làm cho người ta khó quên.
Linh Tu thấy vẻ mặt sư tôn nhà mình càng phức tạp, trong lòng lại kinh hoảng.
Một giây sau, hắn ta vội vàng nhét Dưỡng hồn ngọc vào bên trong nhẫn trữ vậy.
Minh Tiêu tôn giả: "..."
Nghịch đồ!
Ngài còn có thể lật lọng sao?
"Không cần hạ cầm chú." Minh Tiêu tôn giả hơi liếc nhìn nghịch đồ ngu ngốc này: "Nàng đã ký khế ước sinh tử với ngươi, ngươi chết nàng chết, nàng chết, ngươi sống."
Minh Tiêu tôn giả giận đến mức hừ một tiếng: "Cho nên nếu như Ma vương này thật dám làm chuyện gì, Linh Tu, ngươi cứ tự sát đi."
Linh Tu kinh ngạc đến ngẩn ngơ, hắn lại lấy Dưỡng hồn ngọc ra, hỏi Thời Oánh: "Tỷ tỷ, vì sao ngươi lại muốn ký khế ước sinh tử với ta?"
"Bởi vì ta thích ngươi nha." Thời Oánh cười nói: "Trước đó người liều mạng dùng máu tươi kéo dài tính mạng cho ta, ta không muốn ngươi có chuyện. Nhưng nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện, ta cũng sẽ đi cùng với ngươi."
Giọng nói của thiếu nữ rất ngọt ngào, làm cho Linh Tu không khỏi gọi nàng một tiếng: "Tỷ tỷ..."
Mắt thấy đang có chiều hướng phát triển thành hiện trường rãi cơm chó, Minh Tiêu tôn giả ho nhẹ một tiếng.
Linh Tu theo bảng năng lại nhét Dưỡng hồn ngọc vào trong nhẫn trữ vật.
Minh Tiêu tôn giả: "..."
Ngài yên lặng hít sâu hai cái, mới nhịn được xúc động hành hung nghịch đồ này.
Hình như Linh Tu cũng phát hiện phản ứng quá khích của mình, ngượng ngùng nói: "Sư tôn, ta sai rồi."
Minh Tiêu tôn giả nhìn khuôn mặt thành khẩn "ta sai rồi, lần sau ta còn dám" của hắn ta, lạnh nhạt nói: "Ngươi quỳ ở chỗ này đi."
Linh Tu: "Vâng."
Minh Tiêu tôn giả không nhìn hắn ta nữa, nhìn về phía Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã: "Hai người các ngươi, lần này đến, trừ chuyện của Linh Tu ra, còn có gì muốn hỏi ta không?"
Đối với hai mầm non Thiên Bảng ưu tú này, là trụ cột tương lai của Nhân tộc, Minh Tiêu tôn giả rất nguyện ý giải đáp thắc mắc trong tu luyện cho bọn họ.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã trố mắt nhìn nhau, gãi đầu nói: "Cái gì cũng có thể hỏi sao ạ?"
Minh Tiêu tôn giả gật đầu.
"Vậy ta muốn biết nguyên nhân hậu quả chân thật của nhiệm vụ lịch luyện [Lời nguyền của của Đại Ma vương đời đầu], có thể không ạ?"
Trước đó Minh Tiêu tôn giả nói một câu trước khi chết hạ nguyền rủa Nhân tộc, hoàn toàn làm cho Ngu Tri Dao tò mò.
Mặc dù bọn họ thay đổi kết cục của nhiệm vụ thí luyện này, nhưng còn muốn biết rốt cuộc chân tướng sự thật của chuyện này là như thế nào.
Không chỉ có Ngu Tri Dao tò mò, năm người nghe được câu này, tất cả đều nhìn sang.
"Có thể."
Minh Tiêu tôn giả đưa tay ra, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một quyển thẻ tre có phong cách cổ xưa.
"Những chuyện liên quan đến nhiệm vụ này, đều ở trong này."
Ngu Tri Dao nhìn sắc mặt bình tĩnh của đại lão, hơi dè dặt dùng hai tay cầm lấy cuồn thẻ tre kia, sau khi nói tiếng cảm ơn, kéo Lạc Vân Dã đi đến trước mặt Linh Tu đang quỳ bằng hai đầu gối dưới đất.
Mấy đồng bạn còn lại cũng lặng lẽ tụ đến.
Mọi người cúi đầu vây quanh Linh Tu nhìn thẻ tre.
Tầm mắt của Minh Tiêu tôn giả nhìn về phía Thời Việt không nói lời nào từ khi bước vào đây, trong đôi mắt ôn hòa lóe lên suy nghĩ sâu xa.
Quyển thẻ tre này thật sự cho thấy công nghệ cao của Vân giới, mới vừa để dưới đất mở ra, bọn họ còn chưa kịp xem, chữ bên trong tự động xuất hiện trong đầu bọn họ.
Phơi bày hoàn chỉnh chuyện cũ của Đại Ma vương đời đầu trước mặt tất cả mọi người.
Trong câu chuyện này, không có sự xuất hiện của bọn họ, cũng không có hai hoàng phu Linh Tu và Hoa Hoa, chỉ có Vân Diễn.
Vân Diễn giăng một mạng nhện ngọt lớn, bao phủ Thời Oánh hoàn toàn vào bên trong, để cho nàng cưới mình làm hoàng phu, sinh con cháu cho mình.
Cuối cùng thừa dịp Đại Ma vương sinh con yếu ớt, cướp đi đứa trẻ, trọng thương nàng ấy, hơn nữa suýt chút nữa giết chết Thời Lưu.
Vì để Thời Lưu bình an rời đi, cuối cùng Đại Ma vương như đèn cạn dầu, lúc sắp chết ôm hận hạ nguyền rủa đến từ huyết mạch.
Sau khi Đại Ma vương chết, Vân Diễn rút một luồng tinh phách của nàng ấy, suốt đời không để cho nàng ấy luân hồi chuyển thế, giam cầm luồng tinh phách kia bên cạnh mình.
Mà lúc Ma vương Thời Oánh - người đầu tiên thống nhất Ma tộc chết, toàn bộ thế lực Ma tộc lại bị chia cắt, vì vậy chiến loạn một trăm năm.
Nhân tộc và Yêu tộc cũng xem như bình yên một trăm năm.
Trăm năm sau, đệ đệ của Thời Oánh là Thời Lưu, lại thống nhất Ma tộc, ngồi lên vị trí Ma vương.
Mà năm mươi năm xảy ra một lần Ma tộc công kích Vân giới, cũng biến thành hai mươi năm một lần, vẫn luôn kéo dài đến bây giờ.
Từ đó về sau, vương của Ma tộc đời kế tiếp đều có huyết mạch truyền thừa nhánh Thời Lưu, mang họ Thời.
Con cháu của Vân Diễn, chính là vị tiền bối Vân Sinh cuối cùng phi thăng, từng nhiều lần cố gắng điều hòa mâu thuẫn giữa Nhân tộc và Ma tộc, thậm chí từng ra tay, nhưng không có cách nào giải quyết triệt để mâu thuẫn giữa Ma tộc.
Đợi sau khi tiền bối Vân Sinh phi thăng, Ma tộc và Nhân tộc không có ai ngăn cản, lại tranh đấu, kéo dài đến nay.
Mọi người xem xong đoạn ghi chép này, tất cả đều trầm mặc.
Nhất là Kỷ Phù, vẻ mặt vô cùng phức tạp, còn có chút khổ sở.
Thời Lưu là một tên ngốc thích người đẹop, cuối cùng bình định nội loạn của Ma tộc biến thành vương của Ma tộc.
Kỷ Phù và Thời Lưu có bốn năm giao tình kết nghĩa huynh đệ, biết gã nhìn tấu chương đã nhức đầu, hoàn toàn không có suy nghĩ muốn làm Ma vương.
Chẳng qua Thời Lưu chính là tỷ khống, ủng hộ bất kỳ quyết định nào của Thời Oánh vô điều kiện, đối với con của tỷ tỷ cũng rất tốt, cố gắng thành một cữu cữu tốt.
Một người chất phát ngốc nghếch như vậy, cuối cùng vì Ma tộc tỷ tỷ cố gắng bảo vệ, đánh suốt trăm năm, mới thống nhất lại được Ma tộc.
Đột nhiên Kỷ Phù cảm thấy có chút khó chịu.
Hiển nhiên những người khác cũng nghĩ đến tính cách hơi ngốc của Thời Lưu, trong lúc nhất thời có chút thổn thức cảm khái, còn có chút phức tạp không nói rõ nên lời.
Mọi việc đều có nguyên nhân hậu quả.
Vân Diễn tàn nhẫn cướp con giết mẹ, muốn để đứa bé này hủy diệt Ma tộc. Quả thật con cháu do hai bên kết hợp rất cường đại, hơn nữa lúc ấy, đúng là Nhân tộc và Yêu tộc cùng với Ma tộc có dừng chiến.
Nhưng cuối cùng lại tạo thành kết quả đấu tranh không ngừng nghỉ, làm cho năm mươi năm có một lần Ma tộc tập kích biến thành gần hai mươi năm có một lần Ma tộc tập kích.
kéo dài mấy ngàn năm.
Đến nay vẫn còn tiếp tục.
Vân Diễn muốn hủy diệt Ma tộc, cuối cùng lại để cho Ma tộc càng thường xuyên xâm nhập Nhân tộc và Yêu tộc.
Ngu Tri Dao than thở, khép cuốn thẻ trẻ kia, lại, đứng dậy trả cho Minh Tiêu tôn giả.
"Cảm ơn tôn giả."
Minh Tiêu tôn giả thu hồi thẻ tre, hỏi: "Sau khi xem xong, có ý kiến gì?"
Ngu Tri Dao suy nghĩ một chút, đắn đo nói: "Ta cho rằng, nếu Vân giới sinh ra ba tộc nhân yêu ma, điều này nói rõ thiên đạo cho phéo Ma tộc tồn tại. Nếu thiên đạo cho phép, nhưng Nhân tộc lại muốn hủy diệt Ma tộc, đây chính là nghịch thiên.
Tất nhiên khả năng nghịch thiên này có thể thành công, không phải có câu nói mệnh của ta do ta không do trời? Hì hì, có một số người nghịch thiên mà đi cũng rất thành công."
Minh Tiêu tôn giả yên lặng cười một tiếng, tiếp tục nghe câu tiếp theo của nàng.
"Nhưng nếu không thành công, cũng chỉ có một loại khả năng nhân nào quả đó. Cuối cùng năm mươi năm một lần Ma tộc tập kích biến thành gần hai mươi năm một lần Ma tộc tập kích toàn diện, như vậy đây chính là nhân nào quả đó."
Ngu Tri Dao vừa nói vừa chú ý đến sắc mặt của Minh Tiêu tôn giả, "Cho nên ta cho rằng chuyện Nhân tộc phải làm không phải là hủy diệt Ma tộc, mà là tìm cách để cho ba tộc có thể hòa bình sống ở Vân giới."
Minh Tiêu tôn giả như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó nhìn về phía những người còn lại: "Các ngươi thì sao? Thấy thế nào?"
Lạc Vân Dã: "Ta đồng ý với cách nói của Tiểu Ngư."
Hoa Hoa giơ tay lên: "Ta cũng cảm thấy Tiểu Ngư nói đúng."
Kỷ Phù vuốt cằm gật đầu: "Cưỡng ép tất phải bị trời phạt. Vạn vật cộng sinh, nhất định có đạo lý tồn tại của nó. Nếu Ma tộc được sinh ra ở Vân giới, Nhân tộc muốn diệt bọn họ, đúng là có chút nghịch thiên mà đi."
Minh Tiêu tôn giả trực tiếp bỏ qua nghịch đồ, nhìn về phía Thời Việt không nói lời nào: "Ngươi thấy thế nào?"
Linh Tu run lên, ngay sau đó gật đầu nói: "Ta cũng có cái nhìn giống với ca ca và Tiểu Ngư, có lẽ Nhân tộc và Ma tộc cần tìm được phương pháp sống chung với nhau, mới có thể hoàn toàn dừng chiến được."