Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 267 - Chương 267.

Chương 267. - Chương 267. -

Ngày Phù Không lâu dán thành tích, mọi người kéo Hoa Hoa che mắt, bay lên Phù Không lau xem xếp hạng tổng hợp của các bảng danh sách.

Tất cả mọi người đều không nhìn xếp hạng của mình, dồn dập nhìn về phía bảng danh sách của Trị Liệu sư.

"Này! Tiểu Hoa, ngươi lại...” Có người lộ ra giọng thương tiếc.

"A a a a !" Hoa Hoa vội vàng kêu gào, hắn ta cũng sắp muốn khóc rồi, cuối cùng trực tiếp lấy tay đang bịt mắt ra.

Giờ phút này thiếu niên áo hoa đã bị mọi người dẫn đến bảng xếp hạng Trị Liệu sư, mở mắt nhìn thẳng vào tờ giấy.

Thấy tên mình đứng đầu bảng, hắn ta hơi trợn to hai mắt, lại phát ra tiếng kêu gào a a a.

Thiếu niên áo hoa nhìn chằm chằm mấy lần, đột nhiên từ trong cổ họng phát ra tiếng ôi ôi ôi.

Năm người: "..." Vui vẻ đến điên rồi?

"Các ngươi có nhìn thấy không? Đây là ta! Đây là ta!" Một giây sau, Hoa Hoa đắc ý chống nạnh, quay đầu lại, chỉ vào tên mình trên bảng danh sách khoe khoang: "Ha ha ha, đây là ta!"

"Lợi hại lợi hại!” Mọi người vô cùng phối hợp vười vỗ tay.

Hoa Hoa lại khôi phục tự tin, nâng cằm, giống như gà trống kiêu ngạo, chỉ vào ba vị trí Trị Liệu sư trên bảng danh sách, dùng ngón tay chỉ mạnh vào vị trí thứ nhất, khoe khoang với tu sĩ xung quanh: "Các huynh đệ, đây là ta, Hoa Hoa! Ta là đệ nhất!"

Có một vị huynh đệ đầu trọc Đao tu cười nói: "Trị Liệu sư các ngươi chỉ có ba người ha ha! Đao tu chúng ta có mấy chục người đó.”

Thiếu niên áo hoa trừng mắt, la một tiếng: "Huynh đệ, những lời này của ngươi không đúng rồi. Mặc kệ là ba người hay là mấy chục người, hạng nhất chính là hạng nhất, cũng chỉ có một người!"

"Hạng nhất của mấy chục người các ngươi? Chẳng lẽ ta đứng đầu trong ba người cũng không phải hạng nhất?" Lời lẽ của Hoa Hoa rất thành khẩn: "Đều là hạng nhất, giỏi một chuyện môn, cần gì phải tranh cao thấp?"

Đao tu kia bị hắn ta nói cho sững sốt, sờ cái đầu trọc sáng bóng của mình, bừng tỉnh hiểu ra: "Có lý có lý! Hoa huynh nói có lý? Không hổ là hạng nhất!"

"Chứ còn gì nữa!" Hoa Hoa đắc ý khoát tay: "Ta chính là người kéo cao điểm trung bình của tiểu đội mình đấy."

Năm người: "..."

Rốt cuộc lúc trước điểm trung bình là ai kéo thấp xuống vậy!

Tên đầu trọc Đao tu kia là người cuồng tu luyện tranh đoạt từng giây từng phút, ngay cả tiểu đội của Hoa Hoa cũng không biết, chỉ trợn to mắt, không ngừng kêu lợi hại.

Sắc mặt của những tu sĩ xung quanh vô cùng kỳ quái.

Thành viên của tiểu đội đầu trọc đang muốn lôi hắn ta đi, ai ngờ bị Hoa Hoa nhanh tay ôm cổ, hai vị này bắt đầu ca ngợi thành tích chói lọi của mình.

Hai người xuyên qua đám người, giống như huynh đệ kết nghĩa vừa mới nhận nhau. Một người vui vẻ khoe khoang, một người kinh ngạc phụ họa, vô cùng hợp nhịp.

"Huynh đệ, ngươi không biết, ta lấy được hạng nhất rất dễ dàng, thật sự không đáng nhắc đến. Chỉ tập trung viết viết một chút là xong, ai."

"Hoa huynh không hổ là hạng nhất!" Đao tu đầu trọc hâm mộ nói: "Không giống như bọn ta đốt đèn học đến trời sáng."

Năm người cạn lời rồi.

Trước cái đêm thi lý thuyết, dưới ánh đèn không biết là ai sống chết muốn treo cổ trên xà nhà?!

Kỷ Phù co rụt khóe miệng, nhìn bóng lưng kề vai sát cánh của hai người kia, nàng ấy nhìn về phía bảng danh sách tổng hợp của các tu sĩ được treo trên cao nhất cũng là lớn nhất.

Hạng nhất, Tiểu Ngư.

Hạng hai, Linh Tu.

Hạng ba, Tiểu Vân.

Hạng bốn, Bạch Vũ.

Hạng năm, Kỷ Phù.

Ngu Tri Dao muốn nhìn thử đề thi lý thuyết, cho nên giống với Linh Tu - thi ba môn, mỗi một chức nghiệp đều lấy được hạng nhất hoặc hạng hai, cho nên điểm số của hai người trực tiếp cao hơn những người khác.

"Trời ơi!" Kỷ Phù cười híp mắt: "Tiểu Ngư, Tiểu Vân, Bạch Vũ, rất nhanh các ngươi sẽ có thư đề cử của học phủ, được vào Vân Cảnh thánh địa của chúng ta nha!"

"Không vội không vội, có thư đề cử, lúc nào cũng có thể đi. Hôm nay còn có thể ở học phủ làm biếng... Không phải, thỉnh giáo tiên sinh, nghiêm túc tu luyện!" Ngu Tri Dao nghiêm túc, giọng nói ngày càng có sức sống.

Kỷ Phù nhìn hiểu được nụ cười của cá mặn.

Linh Tu tỉnh bơ liếc nhìn Ngu Tri Dao, lại nhìn Lạc Vân Dã và Thời Việt, cúi thấp đầu, giống như suy nghĩ cái gì.

Hôm nay tu vi của Tiểu Ngư là Minh Tâm cảnh, Tiểu Vân là Khai Thiên cảnh đỉnh phong nhưng vẫn là Khai thiên cảnh, còn tu vi của Thời Việt thì hắn ta nhìn không ra.

Lần này đề thi lý thuyết có nhiều câu là kiểm tra cảnh giới tu vi, tu vi càng cao, trả lời đúng sẽ tương đối cao.

Linh Tu nghĩ đến trong đội ngũ có hai người huyết mạch nhân ma, vì vậy hắn ta nhờ Đại Ma vương bên trong dưỡng hồn ngọc giúp đỡ: "Tỷ tỷ, ngươi có thể thấy tu vi thật sự của Tiểu Vân, Bạch Vũ còn có Tiểu Ngư không?"

Đại Ma vương ký khế ước sinh tử với hắn ta, có thể giao tiếp thông qua tinh thần.

Đại Ma vương vô cùng thô bạo trả lời theo thứ tự tên hắn ta nói: "Quy Nhất cảnh trung kỳ, Quy Nhất cảnh sơ kỳ, Quy Nhất cảnh trung kỳ."

Thời Oánh nói xong còn có chút nghi ngờ: "Ngươi không biết sao?"

Linh Tu: ..."

Hắn ta, hắn ta thật sự không biết.

Hắn ta lặng lẽ liếc nhìn ba người, tu sĩ thần bí trên Thiên Bảng lại là người bên cạnh mình?

Ngay sau đó, Đại Ma vương lại ra một đòn mạnh hơn nữa: "Vậy ngươi khẳng định không biết bọn họ đều dịch dung đi?"

Linh Tu: "..."

Không, không biết.

Đáng ghét, thậm chí ba đồng bạn này ngay cả bộ dạng thật cũng không cho bọn họ xem.

Chẳng qua Linh Tu cũng có thể hiểu được, tu sĩ Thiên Bảng không xuất thân từ đại tông, nếu như bị người quen nhận ra, đúng là rất nguy hiểm.

Nhất là mỗi tháng Thiên Bảng sẽ công bố vị trí, lại cần phải che giấu thân phận cho thật tốt.

Đại Ma vương thiếu chút nữa thì muốn xem náo nhiệt, cũng may nàng ấy còn nhớ hai người trong ba người là cháu chắt nhà mình. Nàng ấy cười nói: "Không hổ là huyết mạch truyền thừa của Ma long ta, đám nhóc con thật sự biết bảo vệ mình."

Linh Tu cũng cười như vậy: "Như vậy tỷ tỷ nên học tập con cháu mình, bảo vệ mình thật tốt.

Đại Ma vương hừ một tiếng: "Không vội, sau này ta sẽ bảo vệ cả ngươi."

Linh Tu mỉm cười, nói được.

Đại Ma vương lập tức dừng lại việc dùng thần niệm đâm vào kính linh thông trong ngực hắn ta, tiếp tục hăng hái tu luyện.

Linh Tu lấy tay khẽ vuốt ngực, có chút buồn người.

Hắn ta giương mắt nhìn về phía ba đồng bạn tu sĩ thần bí Thiên Bảng kia, Kỷ Phù còn đang nhiệt tình giới thiệu cho bọn họ sở trường của các phong chủ cung chủ của Vân Cảnh thánh địa, thuận tiện nói đề nghị bái sư tôn.

Linh Tu không vội đâm rách ngụy trang của ba người, đôi mắt đen nhánh của hắn ta lộ ra ánh sáng nhạt, đột nhiên có chút mong đợi Kỳ Phù và Hoa Hoa biết chuyện này thì sẽ có bộ dạng gì.

Khẳng định rất thú vị.

Linh Tu quả quyết che giấu bí mật này, chỉ là lúc trở về, không ngừng nhìn chằm chằm ba người, làm cho ba người Ngu Tri Dao cảm thấy có gai sau lưng.

Sau khi hai người Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã rớt ngựa, cũng không cố gắng lừa mọi người, chỉ là không tìm được cơ hội tốt để nói thật, lúc này áo choàng vẫn chưa bị rớt.

Thời Việt thì hoàn toàn bởi vì thân phận của mình, phải cố gắng nắm chặt áo choàng che mình lại không cho bị rớt.

Sau khi ba người bị Linh Tu cố ý nhìn chằm chằm, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã âm thầm nắm chạy tay nhau.

Nếu như Linh Tu phát hiện cái gì, hỏi ra, bọn họ sẽ trực tiếp nói sự thật!

Ai ngờ Linh Tu lại ở sau lưng nhìn tới nhìn lui, thở dài một tiếng: "Ta phát hiện..."

Hai con cá mặn hít một hơi thật sâu, hắn ta thở mạnh nói tiếp: "Tiểu Ngư và Tiểu Vân..."

Bình Luận (0)
Comment