Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nặng nề.
"Sao vậy sao vậy?" Ngu Tri Dao tỉnh lại từ trong mộng.
Nàng tháo chụp mắt xuống, cũng không kịp chỉnh lại đầu tóc rối trước trán, nhanh chóng mặc quần áo, một tay lấy ốc biển đặt bên tai, nhanh chóng đi đến mở cửa.
Linh Tu, Hoa Hoa và Kỷ Phù đang nghiêm túc đứng bên ngoài, Thời Việt ở phòng bên cạnh cũng đi ra, đi theo phía sau chính là Lạc Vân Dã lim dim buồn ngủ.
Còn không chò bọn họ nói chuyện, Lạc Vân Dã đã đi đến, vuốt mái tóc rối trên trán cho Ngu Tri Dao.
Ngu Tri Dao mê màng hơi trợn to mắt, cũng giơ tay vút tóc vễnh trên đỉnh đầu của hắn.
Mọi người: "..."
Linh Tu nghêm túc nói thẳng: "Sáng nay, Ma tộc phát động trận công kích toàn diện ở Vân giới. Có mấy chỗ phòng tuyến của Vân giới bị thất thủ, bây giờ chúng ta phải trở về học phủ, tiếp nhận sắp xếp."
Hai con cá mặn đang vuốt tóc cho nhau hơi run rẩy, suýt chút nữa kéo tóc của đối phương xuống.
Tất nhiên, cũng đã tỉnh ngủ rồi.
Tổ cá mặn thả tay xuống, đều nói: "Việc này không chậm trễ, đi nhanh lên!"
Mọi người gật đầu.
Sáu người tìm cửa sổ gần đó trực tiếp bay ra ngoài.
Không chỉ bọn họ, trong khách điểm những tu sĩ khác cũng đồng loạt lấy vũ khí của mình, hoặc là lao ra phòng tuyến biên giới hoặc là về Học phủ Thánh địa.
Trong đó có người ngự kiếm, có người ngự đao, có người ngồi trên đàn, trên chuông, có người đạp lên hai tấm phù triện bay lên, còn có người cưỡi một cái chổi lông mềm mại.
Các tu sĩ ngự kiếm trực tiếp nhìn đến ngẩn ngơ.
Cảnh tượng kỳ lạ trước mắt làm cho mấy người ngự kiếm suýt chúng nữa rơi xuống.
Ngự đao cũng được đi, nhưng Âm tu này là xảy ra chuyện gì? Còn có Phù tu đạp phù triện bay lên... Cùng với người cưỡi chổi kia!
Bây giờ chổi cũng có thể bay sao?
Tu sĩ và các tán tu đi ra từ những tông môn khác đều tràn đầu nghi ngờ.
Các tu sĩ đạp trường kiếm nơm nớp lo sợ ngự kiếm phi hành, rất sợ đụng phải chuông bên phải hoặc đàn bên trái, cùng với Phù tu yếu ớt ở dưới người mình.
Bọn nhìn thấy những người kỳ lạ này hạ xuống trước cửa của Học phủ Thánh địa, rồi sau đó đi vào bằng lệnh bài, vẻ mặt đầy bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra là tu sĩ của Học phủ Thánh địa, không trách có cách phi hành cổ quái như vậy.
Tu cái gì cũng có thể bay, chổi cũng có thể bay, còn có thể bay vững vàng như vậy!
Kinh khủng như vậy, thật sự kinh khủng!
Sự kinh khủng về cách dạy phi hành của Học phủ Thánh địa, nhanh chóng được truyền bá bên trong kính linh thông.
Tu sĩ tận mắt nhìn thấy thông qua chút chi tiết nhỏ này, cảm giác được sự lợi hại của tu sĩ học ở Học phủ Thánh địa.
Mà lúc này bên trong học phủ, các tiên sinh thông qua kính linh thông thấy được tình huống khẩn cấp cầu viện của các nơi, đều nhíu mày.
Phong chủ Kiếm Hoa phong là người tính tình nóng nảy, nói thẳng: "Rốt cuộc Ma tộc muốn làm gì? Lúc này là điên rồi sao? Là muốn quyết tử một trận với chúng ta? Nếu thật sự là như vậy, ta lập tức đi về triệu tập hết mọi người trong cung, liều mạng với những Ma tu kia!"
Phong chủ của Thuẫn Chi phong lập tức trấn an ông ấy: "Lão Hỏa, không nên xúc động!"
Người nam nhân quần áo trắng từ bên cửa sổ xoay người lại, đôi mắt ôn hòa liếc nhìn mọi người, giống như có một loại sức mạnh lỳ lạ, trong khoảng khác mọi người đều yên tĩnh lại.
Minh Tiêu tôn giả nói: "Đừng xúc động, số lượng của Ma tộc vượt xa Nhân tộc và Yêu tộc, nếu Vân Cảnh thánh địa ta và Thần Loan cung ngã xuống, nhất định chính là đả kích nặng nề cho hai tộc. Tiếp tục siết chặt phòng tuyến, đồng thời phái đệ tử đến mấy nơi Ma tộc tấn công Nhân tộc Yêu tộc."
Mọi người đều đồng thành: "Vâng."
Các Phong chủ Cung chủ lui xuống sắp xếp các đệ tử, trưởng lão của Thần Loan cung thì tạm thời ở lại học phủ, sau đó sẽ dẫn đầu các đệ tử lao ra đi bảo vệ phòng tuyến biên giới của bên ngoài Vân thành.
Minh Lê cũng không đợi ở trong này nổi nữa.
Y thu hồi ốc biển dẫn âm, phất tay nói với Minh Tiêu tôn giả: "Tôn giả, ta phải đi đưa trang bị cho đám đồ đệ ngoan!"
Minh Lê nói xong, bàn chân như bồi dầu chạy thật nhanh.
Giờ phút này Minh Tiêu tôn giả cũng không quan tâm đến nghịch tử này nữa, ngài nhéo mi tâm, xoay người lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Thân thức của ngài có thể cảm nhận được rất nhiều ma vật xông ra từ bên trong khe rãnh cực sâu ở ngoài Vân thành, còn đáng sợ hơn lần Ma tộc công kích mười chín năm trước.
Lần này hình như đúng là Ma tộc dốc hết sức lực.
Minh Tiêu tôn giả có chút không hiểu.
Tuy nói ân oán của Nhân tộc và Ma tộc rất sâu đậm, nhưng cũng sẽ không khai chiến mà không quan tâm đến cái gì như lần này.
Ma tộc chỉ có ma vật cấp thấp mới sinh sôi mạnh, mà số lượng Ma tu cao cấp lại không nhiều. Nhưng hôm nay, cũng phái nhiều Ma tộc cao cấp, chẳng lẽ thật sự không sợ tổn thương căn cơ?
Nếu lần công kích này Nhân tộc và Yêu tộc thắng, chém chết vô số Ma tu cao cấp, làm cho Ma tộc tổn thương nguyên khí nặng nề, như vậy lực lượng của hai tộc có thể đánh vào Ma vương thành.
Chẳng lẽ Ma vương thật sự không sợ Ma tộc bị tiêu diệt?
Trong đôi mắt đen nhánh và bình tĩnh của Minh tiêu tôn giả lộ ra chút nghi ngờ, ngài từ từ nhìn về phía Thiên Bảng xán lạng, lại nhìn tên năm người ở trên đó, như có điều suy nghĩ.
Sau khi tiểu đội trừ ma sáu người vào học phủ, rất nhanh đã được gọi tập hợp ở chỗ đất trống.
Vẻ mặt của các tiểu đội trừ ma khác cũng hết sức nghiêm trọng, các tu sĩ lấy kính linh thông ra lặng lẽ xem tin tức.
Trương Hiểu Phong và Hoành Diễm đều sắc mặt trắng bệch, thân hình lảo đảo muốn ngã. Hai người thu hồi kính linh thông, kiên định nói: "Sư tỷ, tông môn gặp nạn, chúng ta nhất định phải trở về."
Sở Thanh còn chưa kịp khuyên can hai người, hai cô nương khác bên trong tiểu đội đã kéo hai người này lại: "Vân Kiếm phái cách chỗ này khá xa, lực lượng một người còn rất nhỏ yếu, làm thế nào đi qua lộ trình xa như vậy? Trước tiên chúng ta nghe học phủ sắp xếp đi, có thể giúp đỡ càng nhiều hơn.”
"Các nàng nói có lý." Sở Thanh vội vàng nói: "Tông môn lâm nguy, dựa vào ba người chúng ta cũng không thay đổi gì, không bằng cứu giúp nhiều Nhân tộc hơn.”
"Sư tỷ, ngươi..." Mắt Trương Hiểu Phong ửng đỏ: "Nhưng nhưng đó là tông môn của chúng ta."
Hoành Diễm không lên tiếng, nhưng đôi mắt cũng đã đỏ.
Cô nương kéo Trương Hiểu Phong nói: "Tu sĩ xung quanh nhất định sẽ chạy đến."
Trong đội ngũ của bọn họ có một tu sĩ có diện mạo non nớt như trẻ con: "Mai Vũ nói đúng. Hôm nay Ma tộc công kích toàn diện, mặc kệ trước đó có ân oán gì, Nhân tộc và Yêu tộc cũng sẽ giúp đỡ lẫn nhau, các ngươi đừng rối loạn trước."
Đứa trẻ có khuôn mặt mập mạp này lại có giọng nói như đại thúc, làm cho Ngu Tri Dao đang ở bên cạnh dựng lỗ tai nghe lén không khỏi sợ hết hồn.
Giỏi lắm.
Thì ra tình yêu năm người lại ở bên cạnh ta?
Ngu Tri Dao nhìn Trương Hiểu Phong và Hoành Diễm đã có người thành đôi, cùng với Sở Thanh bị tiểu đội cô lập, không nhịn được than thở hai tiếng.
Trên đất trống tiếng lẩm bẩm không dứt.
Phía trước mấy vị tiên sinh của học phủ đồng thời bay ra, nhanh chóng hạ xuống đất, bắt đầu sắp xếp nơi cứu viện cho từng tiểu đội trừ ma.
Có một ít tiểu đội được phái đi biên cảnh trừ ma, có một ít tiểu đội thì đi giết Ma tộc đã âm nhập vào chỗ ở của Nhân tộc và Yêu tộc.
Tu vi toàn thể của tiểu đội sau cao hơn tiểu đội trước.
Tiểu đội trừ ma của Ngu Tri Dao trực tiếp bị sắp xếp đi đi giết ma vật đã xâm nhập vào bên trong chỗ ở.*