Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 270 - Chương 270.

Chương 270. - Chương 270. -

Tiểu đội của Sở Thanh thì tự nguyện giết ma đã xâm nhập bên trong Nhân tộc, muốn vừa giết ma vừa trở về Vân Kiếm phái, tiên sinh cũng miễn cưỡng đồng ý. Chỉ là tiểu đội này cần đi cùng những tiểu đội khác.

Tiểu đội trừ ma Thiên Bảng chính là tuyển thủ hat giống trừ ma, tất nhiên không bị giao người xui xẻo biết kéo chân sau này.

Vì vậy một tiểu đội Thiên lâu có tu vi tổng thể tốt đã phải nhận nhiệm vụ này.

Thật sự rất khéo, đội trưởng của tiểu đội này, còn là đội trưởng của tiểu đội Thiên lân lần đầu tiên Sở Thanh tham gia, vị thiếu nữ lạnh lùng trong trẻo uống say trêu chọc Ngu Tri Dao.

Cả tiểu đội của thiếu nữ đều có ý kiến với Sở Thanh thích làm lớn thích công to này, nhất là đội trưởng, lại gần than phiền với Ngu Tri Dao:”Thật là xui xẻo tám đời, lại họp thành một đội với vị ôn thần này! Quá xui!"

Ngu Tri Dao không nghĩ tới hơn một năm nhân duyên của Sở Thanh lại kém như vậy.

Hôm nay Sở Thanh không còn ở tông môn, không có thân phận của con gái tông chủ, nhân duyên kém đến khoa trương như vậy?

Nàng nghe thiếu nữ than phiền một tràng dài, liếc nhìn tiểu đội Địa lâu ở phía bên kia.

Chỉ thấy người của đội Địa lâu kia đang yên lặng đi về phía tiểu đội Thiên lâu, cách càng xa Sở Thanh.

Lạc Vân Dã nhìn theo tầm mắt của Ngu Tri Dao, lần đầu tiên trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

Đám đồng bạn trong tiểu đội trừ ma Thiên Bảng cũng tương đối ngạc nhiên với chuyện này, liên tục nhìn sang, cũng muốn nhìn thử người có thể làm cho Tiểu Vân tính khí tốt chán ghét là có hình dạng gì.

Vì vậy, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn Sở Thanh.

NgườiLạc Vân Dã chán ghét Thời Việt cũng lộ ra vẻ chán ghét, đang suy nghĩ có nên trong âm thầm giải quyết Nhân tộc làm cho ca ca chán ghét hay không.

Ánh mắt mọi người tập trung đến, mặt Sở Thanh nóng hừng hực, giống như bị hung hăng đánh mấy bạt tai.

Nhất là mấy tầm mắt chán ghét kia, đều đến từ tiểu đội trừ ma Thiên Bảng, Sở Thanh cúi đầu xuống thật sự muốn khóc.

Nàng ta đắc tội với bọn họ chỗ nào?

Vì sao lại nhìn nàng ta như vậy?

Sở Thanh tự nhận mình không có đắc tội bọn họ, mới lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn qua, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, vội vàng nhìn về phía thiếu nữ ở phía trước đang bị người ta kéo lại than thở.

Chỉ thấy người ở bên cạnh đội trưởng trong trẻo lạnh lùng có tu vi Phá Hư cảnh hoàn toàn không có chỗ nào kiêu ngạo làm giá. Dung mạo thanh tú đáng yêu, còn cười híp mắt nghe đội trưởng lạnh lùng nói chuyện.

Lúc nhận ra tầm mắt của Sở Thanh, thậm chí còn nghiêng đầu cười với nàng ta.

Nụ cười này, lại làm cho Sở Thanh như rơi xuống hầm băng.

Nàng, nàng là...

Lạc Vân Dã hơi híp mắt lại.

Tới rồi, công kích tinh thần đáng sợ của Tiểu Ngư!

Vì vậy hắn cũng vô cùng ăn nhịp càng lộ ra sự chán ghét của mình, tiểu đội trừ ma Thiên Bảng không rõ mọi chuyện, cũng đi theo thay đổi sắc mặt.

Cả người Sở Thanh run rẩy, càng sợ hơn.

Tiên sinh của học phủ nhanh chóng sắp xếp xong cho các tiểu đội trừ ma, Phong chủ Thuẫn Chi phong tự mình đưa các tiểu đội đến biên giới.

Tiểu đội phụ trách tiêu diệt Ma tộc xâm nhập vào nội địa, thì được phân một bảng đồ.

Nơi mà tiểu đội trừ ma Thiên Bảng phụ trách tương đối nguy hiểm, sau khi được tiên sinh dặn dò, sắc mặt mọi người đều nghiêm túc gật đầu.

Minh Lê lững thững đến chậm.

Y dẫn sáu người đi qua một bên, một màn này làm cho Sở Thanh hoảng sợ trợn mắt.

Trương Hiểu Phong và Hoành Diễm cũng nhớ ra cái gì, sắc mặt hơi trắng bệch. Hai người mím chặt môi, chẳng qua đã ở học phủ yên bình học tập một năm, cũng không sợ hãi như lúc ban đầu.

Bọn họ dời tầm mắt, qua đầu lại bàn bạc với đồng đội mình cách tiêu diệt ma vật ở chỗ mình phụ trách có đánh dấu trên bản đồ.

Sở Thanh chỉ cảm thấy sợ.

Nếu nói vừa nãy nàng ta chỉ nắm chắt chín phần người này là Ngu Tri Dao, vậy bây giờ chính là mười phần.

Có lẽ đang ở trong học phủ nên Ngu Tri Dao không tiện ra tay với nàng ta, nhưng chờ rời khỏi học phủ, nếu nàng chế tạo bất ngờ nàng ta bị ma vật giết chết, dễ như trở bàn tay.

Nhất là đồng đội của tiểu đội nàng ta, còn nhìn nàng ta không vừa mắt.

Sở Thanh bắt đầu muốn chạy trốn.

Vì vậy nàng ta lại thay đổi chủ ý khuyên hai vị sư đệ, để cho bọn họ trở về Vân Kiếm phái giúp đỡ tông môn với mình.

Hai cô nương trong đội lập tức tranh chấp với nàng ta, Trương Hiểu Phong và Hoàng Diễm cũng biết nguyên nhân vì sao Sở Thanh đột nhiên thay đổi, nhất thời yên lặng.

Những tiểu đội trừ ma khác nhanh chóng rời đi.

Đội trưởng thiếu nữ lạnh lùng vòng hai tay trước ngực, nhíu mày không nhịn được nói: "Muốn đi thì nhanh đi đi, đừng làm chậm trễ chúng ta trừ ma."

Hôm nay trừ ma quan trọng, những đội viên khác của tiểu đội Địa lâu không chút do dự đi qua, ngay cả hai cô nương kia cũng không muốn dây dưa với Sở Thanh,

Trương Hiểu Phong và Hoành Diễm cũng nghiêng đầu muốn đi trừ ma.

Sắc mặt Sở Thanh tái nhợt, thừa dịp tiểu đội trừ ma Thiên Bảng còn chưa đi, vội vàng bước nhanh gia nhập vào tiểu đội Địa lâu.

Từng chi đội tụ tập trên mảnh đất trống, rất nhanh đã biến mất không còn một mống.

Bên kia, Minh Lê đưa cho bọn họ mỗi ngày một món trang trí.

Thời gian không nhiều, Minh Lê phải chế tạo số lượng lớn, cho nên chỉ có thể chế ra linh bảo phòng ngự, vẫn là dây cột tóc đơn giản nhất.

Phía trên dây cột tóc có kèm trận pháp phòng ngự, có thể chịu được ba kích toàn lực của Quy Nhất cảnh, nếu sáu người đồng thời đưa linh khí vào dây cột tóc, sẽ tạo thành một lồng bảo vệ bảo vệ sáu người bọn họ, có thể chống lại một kích của tu sĩ Thiên Nhân cảnh sơ kỳ.

Tương đương với một món Ngụy tiên bảo sử dụng một lần.

Minh Lê còn dựa theo lời của Ngu Tri Dao, đặc biệt chế tạo cho Linh Tu một món tiên khí phòng ngự Ma linh khải, chẳng qua còn chưa tiến vào giai đoạn chế tạo cuối cùngg.

Y vỗ vai Linh Tu: "Ta biết ngươi có đưa một món Ma linh khải cho Tiểu Vân. Chờ trở về, ta sẽ cho ngươi món mới."

Linh Tu chắp tay: "Cảm ơn Minh sư thúc."

Những người còn lại cũng nhận cột tóc nói từng tiếng cảm ơn.

Minh Lê cười híp mắt gật đầu, sau đó nhấc cổ áo sau của Lạc Vân Dã lên, mang hắn qua một bên, làm ra một thuật ngăn cách.

"Đây là tiên khí bao tay ma giao." Minh Lê nghiêm túc ném cho Lạc Vân Dã một bao tay màu đen: "Đeo nó lên, cho dù ngươi là Phù tu, cũng có thể có lực lượng cường đại."

Y nói: "Ngươi phải bảo vệ Tiẻu Ngư Ngư thật tốt, không nên để cho ta thất vọng."

"Ta biết, cảm sơn sư tôn." Lạc Vân Dã cẩn thận cất bao tay kia, nghiêm túc gật đầu: "Ta sẽ bảo vệ cho Tiểu Ngư thật tốt."

Minh Lê nhìn chằm chằm hắn, xóa bỏ thuật ngăn cách, đi qua Lạc Vân Dã, phất tay nói: "Đi đi, trừ đồng bạn không nên tin bất kỳ ai khác."

Ngu Tri Dao nắm chặt một chiếc nhẫn trữ vật mà Minh Lê kín đáo đưa cho nàng, nâng tay thật cao vẫy: "Sư tôn, đợi trận Ma tộc tập kích kết thúc, chúng ta sẽ trở về thăm ngài."

Minh Lê quay người lại, trên mặt là nụ cười miễn cưỡng, phất tay với Ngu Tri Dao.

Chờ tiểu đội trừ ma Thiên Bảng rời đi, tay nâng lên cao của Minh Lê cũng không đặt xuống.

Cung chủ Kim Lăng cung than thở. Thấy trong mắt y có nước mắt, an ủi: "Không cần lo lắng nhiều. Mấy nhóc này, đều là thiên tài xuất chúng trong lớp trẻ ở Vân giới chúng ta."

"Sao có thể không lo lắng được? Đồ đi ngàn dặm sư lo lắng." Minh Lê lau khóe mắt ửng đỏ: "Ngươi không có đồ đệ như con mình, ngươi không hiểu."

Cung chủ Kim Lăng cung: ?

Minh Lê không nói nhiều lời, chỉ để lại cho ông ấy một bóng lưng tĩnh mịch.

Bình Luận (0)
Comment