Dưới lòng đất tràn ngập một cổ mùi thúi nhàn nhạt, đường mòn rất là hẹp, chỉ có thể là hai người một trước một sau đi qua.
Hai bên đường mòn có rất nhiều Hồng vị ma, bình thường là chen chút thành đoàn. Lòng bàn tay Lạc Vân Dã tàn ra ma khí, chất nhiếp những Hồng Vị ma này để chúng tản ra hai bên.
Bởi vì bọn chúng là ma vật cấp thấp không có thần trí, cho nên càng sợ Ma tộc có huyết mạch cường đại.
Hai người mượn ánh sáng của đá phát sáng, một trước một sau đi về phía trước.
Đang ở dưới rãnh, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, cũng không biết được thời gian.
Ngu Tri Dao suy nghĩ một chút, lấy ốc biển truyền âm cho Minh Lê, nhưng lại không sử dụng được.
Ngu Tri Dao: "..."
Giỏi lắm, vậy chỗ này đã ngoài mấy ngàn dặm rồi?
Rốt cuộc bọn họ bị truyền tống ngẫu nhiên đến chỗ nào vậy?
Nàng lại mở kính linh thông của mình ra, một tay cầm kiếng, nhấn vào đề tài riêng với sư tôn, nói rõ vị trí tình huống hôm nay của mình.
Mặt ngoài kính Linh thông lộ ra ánh sáng vô lượng, cộng thêm Ngu Tri Dao không cố gắng tránh Lạc Vân Dã, rất dễ dàng làm cho thiếu niên ở sau lưng thấy rõ ràng.
Lạc Vân Dã thấy rõ cái tên quen thuộc kia, hơi có chút căng thẳng mím môi.
Trước kia hắn cũng nghĩ đến chuyện nói rõ tên của mình trên kính linh thông, chỉ là nghĩ đến chuyện Tiểu Ngư coi hắn là nữ tử, tâm sự nhiều chuyện như vậy với hắn.
Lạc Vân Dã chỉ suy nghĩ một chút, đã cảm thấy Tiểu Ngư sẽ vô cùng khó xử.
Cho nên hắn vẫn chưa tìm được một cơ hội tốt nào nói ra bí mật nhỏ này.
Thừa dịp Ngu Tri Dao đang nhắn tin với sư tôn của mình, hắn bắt đầu suy nghĩ làm sao nói chuyện này, còn có thể để cho Tiểu Ngư không cảm thấy ngại ngùng.
"Tiểu Vân, sư tôn trả lời rồi," Ngu Tri Dao đi ở trước mặt cúi đầu nói: "Ngài ấy nói người bất ngờ tiến vào lòng đất, cuối cùng sẽ bước vào Ma vực. Đến lúc đó chỉ cần đến Ma vương thành, chỗ Ma vương thành có cửa đi ra khỏi ma vực.
Ngàu ấy còn nói hôm nay biên giới Thần Loan cung, có vô số Ma tu chạy đến, lại bắt đầu vòng tấn công mãnh liệt mới. Để cho chúng ta ở Ma vực cẩn thận, nhanh chóng rời khỏi trước khi Thiên Bảng công bố địa điểm..."
Ngu Tri Dao đọc to rõ, nhưng đến câu sau cùng, tộc độ dần chậm lại. Nàng vừa nghĩ đến Thiên Bảng treo trên đỉnh đầu, đầu lại bắt đầu đau.
Sự thật chứng minh, quả nhiên trời đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả.
Nàng cầm tay thiếu niên sau lưng, thu hồi kính linh thông, lấy ốc biến truyền âm cho mấy đồng bạn tin tức mình nhận được trong kính linh thông.
Cuối cùng nàng quay đầu lại nói: "Tiểu Vân, chúng ta phải nhanh chóng tìm đường ra. Sư tôn nói, bên trong lòng đất Ma vực này có vô số đường mòn đếm không hết, nhưng vì để cho đội quân Ma tu dễ dàng đi ra ngoài, mấy con đường mòn chân chính sẽ có rất nhiều ma binh canh giữ. Chúng ta chỉ cần thấy được ma binh, là có thể đi ra ngoài."
Lạc Vân Dã gật đầu: "Đến lúc đó ta sẽ làm bộ như Ma tu, dẫn Tiểu Ngư đi ra ngoài."
Bốn chữ giả thành Ma tu, làm cho Ngu Tri Dao cười ra tiếng: "Được, vậy ta chính là phu nhân của Ma tu đại nhân, lừa gạt qua kiếm tra."
Lỗ tai Lạc Vân Dã lại đỏ ửng lên.
Hắn nắm chặt tay Ngu Tri Dao, căng thẳng nuốt nước miếng hai cái: "Tiểu Ngư... Chờ xong chuyện Thiên Bảng, chuyện Vân Sinh tiên cung, ta..."
Lạc Vân Dã cảm thấy gò má hơi nóng, trái tim đập nhanh dồn dập như trống, hắn đi chậm lại, kéo nàng dừng lại.
Chờ Ngu Tri Dao quay đầu lại, chỉ thấy được vẻ mặt thiếu niên có hơi căng thẳng vụng về, lại vô cùng nghiêm túc hỏi nàng: "Ta có thể cưới ngươi không?"
Ngu Tri Dao: "..."
Tại sao ở chỗ này lại nghiêm túc hỏi vấn đề này!
Nàng phải trả lời thế nào?
Tất nhiên là ---
"Có thể."
Ngu Tri Dao nhỏ giọng trả lời, gương mặt cũng đỏ bừng, vội vàng nghiêng đầu dùng bàn tay nắm đá phát sáng che đi gương mặt đỏ bừng của mình.
Nhịp bước đi về phía trước của nàng cũng nhanh hơn.
Lạc Vân Dã mặc nàng kéo đi, mặt đỏ đến tận mang tai, nhưng khóe môi lại hơi mỉm cười. Giờ phút này đôi mắt xinh đẹp vô cùng rực rỡ như ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ, chậm rãi chiếu ra ánh sáng trong suốt lấp lánh
Thật tốt.
Sau này, hắn có thể ở bên cạnh với Tiểu Ngư rồi.
Lòng đất Ma vực có vô số con đường mòn, thường lối ra của một con đường mòn sẽ có mấy con đường mòn có thể lựa chọn, giống như một mê cung khổng lồ vậy.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã lòng vòng mấy vòng bên trong lòng đất, cũng không tìm được đường mòn có ma binh canh giữ.
Ở bên trong đề tài riêng giữa Minh Lê và Ngu Tri Dao, mỗi ngày, y đều sẽ dùng thần thức nhắn một ít kiến thức, để cho Ngu Tri Dao có thể biết được.
Hai người ở trong lòng đất ẩm ướt ngày qua ngày, tìm đường ra đồng thời không quên nghỉ ngơi lấy sức. Chỉ là nơi quá nhỏ ngay cả ghế nằm cũng không có chỗ đặt.
Ngu Tri Dao ngồi dưới đất, tựa vào vai Lạc Vân Dã thở dài, dùng ngón tay chơi đùa những Hồng Vị ma đang sợ hãi kia.
Ở gần một đại Ma tu có huyết mạch cường đại, Hồng vị ma không dám lộn xộn, càng không dám cuộn người dùng gai đâm người ta.
Cho nên Ngu Tri Dao có thể tùy ý chơi đùa đám Hồng vị ma lông mềm này, cũng thấy tận mắt tốc độ sinh sôi kinh khủng của chúng.
Nàng nhặt một con Hồng vị ma vừa mới mang bầu lên.
Chỉ cần ba ngày đã sinh ra ba còn Hồng vị ma.
Ngu Tri Dao nói: "Ma tộc sinh sôi kinh khủng như vậy, không trách mỗi hai mươi năm sẽ lên mặt đất công kích, số lượng Ma tộc cũng không thấy giảm bớt."
Lạc Vân Dã ừ một tiếng: "Nếu mặc cho những Ma tộc cấp thấp này sinh sôi, cuối cùng ngay cả chỗ ở cũng không có, tất nhiên có ngày bọn họ chúng tràn vào khu vực sinh hoạt của Ma tu cấp cao."
"Đến lúc đó, Ma vực sẽ đại loạn." Ngu Tri Dao tiếp lời của hắn: "Ta từng nghe Ma vương tỷ tỷ nói, nàng muốn ở Vân giới chiếm càng nhiều địa bàn là vì để cho những Ma tộc cấp thấp này có chỗ ở, muốn để cho bọn chúng có thể tu luyện thành Ma tu cao cấp. Nhưng hôm nay xem ra, cho dù toàn bộ Vân giới bị Ma tộc chiếm cứ, cũng không chứa nỗi những ma vật cấp thấp này."
"Đúng vậy, tốc độ sinh sản vượt qua tốc độ tu luyện thành Ma tu cao cấp." Lạc Vân Dã nói.
Ngu Tri Dao dùng tay chống cằm: "Ta chỉ nghe nói tốc độ sinh sôi của Ma tộc nhanh, nhưng chưa từng nghĩ đến lại nhanh như vậy. Hôm nay xem ra, chỉ có thể cắt đứt đầu cuối."
Lạc Vân Dã hơi ngây ngẩn: "Ý của Tiểu Ngư là... để cho bọn chúng giảm bớt sinh sản?"
"Đúng vậy. Dù sinh sôi nhiều, kết quả cuối cùng đều là bị giết trong trận công kích thường ngày hoặc công kích toàn diện, không bằng sinh ra ít, trái lại có tỷ lệ sống an toàn hơn. Cũng không cần lo lắng số lượng ma vật quá nhiều, sẽ xông vào chỗ của Ma tộc cao cấp làm rối loạn trật tự.”
"Giống vật, số lượng ma vật giảm bớt, số lần Ma tộc công kích cũng sẽ từng bước giảm bớt, Nhân tộc và Yêu tộc của chúng ta cũng có cuộc sống yên bình hơn."
Ngu Tri Dao nhún vai nói: "Giảm bớt tử vong có thể xảy ra."
Lạc Vân Dã cười: "Tiểu Ngư nói có lý. Chẳng qua từ trước đến nay Ma tộc rất chú trọng chuyện sinh sôi con cháu. chỉ sợ sẽ không đồng ý."
Ngu Tri Dao thở dài một tiếng: "Chúng ta len lén nghiên cứu ra đan dược có thể giảm bớt sinh sôi, bỏ vào cho đám ma vật ăn, từ chỗ rãnh ném xuống. Đến lúc đó chỗ nào còn cần mấy Ma tộc kia cho phép nữa. Người ta không cho phép chúng ta vẫn làm."*