Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 282 - Chương 282.

Chương 282. - Chương 282. -

Lý luận này hơi có vẻ giống như kẻ cướp, làm cho Lạc Vân Dã cười xoa đầu nàng: "Tiểu Ngư thật thông minh. Vì giảm bớt số lượng thương vong của Ma tộc, chúng ta cố gắng lên."

Ngu Tri Dao gật đầu, ngay sau đó nàng lại có chút nghi ngờ: "Nhân tộc Yêu tộc và Ma tộc tranh đấu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến giảm bớt số lượng sinh sản khủng bố của ma vật sao?”

Lạc Vân Dã cẩn thận suy nghĩ: "Đa số Nhân tộc đều cố chấp với chuyện tu luyện phi thăng. Có lẽ nghĩ đến nhưng không làm. Cũng có thể đã thất bại. Nếu không hỏi sư tôn một chút?"

"Sư tôn là luyện khí, ta hỏi thử đại lão Đan đạo." Ngu Tri Dao mở kính linh thông ra, nhắn tin bên trong đề tài riêng với đại lão Đan đạo.

[Len lén tu luyện, sau đó làm kinh diễm tất cả mọi người: Tiền bối, quấy rầy rồi, vãn bối có một nghi ngờ muốn hỏi ngài. Vãn bối bắt được hai con Hồng vị ma, lại không ngờ rằng tốc độ sinh sản của nó nhanh như vậy. Mới vừa mang thai, trong ba ngày đã có thể sinh ra ba còn Hồng vị ma nhỏ.

Vãn bối suy nghĩ, sinh sôi kinh khủng như vậy nếu có thể át chế, số lượng ma vật hạ xuống, chẳng phải có thể át chế số lần Ma tộc tấn công sao, đối lấy nhiều thời gian yên bình cho Vân giới]

Ngu Tri Dao vừa đợi vừa nhấn vào mảng Chuyện không bình thường của Vân giới, nhìn xem tình huống chiến tranh toàn diện hôm nay.

Bởi vì Ma tộc toàn lực công kích biên giới Thần Loan cung, hôm nay tình huống của những tông môn nhỏ bị ma vật đánh đến cũng đã dẫn ổn định lại.

Chẳng qua chỗ biên giới của Thần Loan cung không được lạc quan lắm.

Nàng nhíu mày, nhấn chọn lại đề tài riêng đại lão Đan đạo vẫn chưa trả lời.

Ngu Tri Dao cũng không đợi, nàng tắt kính linh thông, tiếp tục tìm đường ra với Lạc Vân Dã.

Không biết đi bao nhiêu con đường mòn trong lòng đất, rốt cuộc lúc hai người sắp bước ra con đường mòn dưới chân, xa xa thấy phía trước con đường mòn có hai ma binh mặc ngân giáp canh giữ.

Lạc Vân Dã khẽ nhúc nhích ngón tay, ma khí quanh thân nồng nặc hơi một chút. Hai người còn chưa đến gần đó, đã nghe được một giọng nói quen thuộc: "Đại nhân, người ta thật sự là Hồng vị ma."

Ngu Tri Dao thu hồi đá phát sáng, mượn cây đuốc gắn trên vách đá, lặng lẽ chăm chú nhìn động tĩnh phía trước với Lạc Vân Dã.

Chỉ thấy cửa vào con đường mòn kia, Ma tu ngân giáp đứng bên trái đang chăm chú nhìn vào góc tường tối đen.

Hai người nhìn theo tầm mắt của Ma tu, thấy được một đoàn Hồng Vị ma xen lẫn bên trong đó là một con nhím lông trắng.

Loại trình độ nổi bậc này không thua gì một giỏ táo đỏ có lẫn vào một quả táo xanh, một quả trứng gà có lẫn vào một quả sổ lông dài.

Hoa Hoa thu liễm yêu khí lại, đá cái chân ngắn nhỏ hồng của mình, gạt Hồng vị ma ở hai bên ra, cố gắng để mình dính chút ma khí, cái mỏ nhọn nói liên hồi: "Đại nhân, ta sinh ra đã bị bệnh lông trắng, cho nên bộ dạng không giống với Hồng vị ma khác. Ta có thể là sản phẩm của chủng lọai mới, Bạch vị ma."

Vị Ma tu ngân giáp kia sách đao, hơi nhíu mày: "Hồng vị ma là ma vật cấp thấp, không có chút thần trí nào, vì sao ngươi lại biết nói tiếng người?"

Nguy hiểm trước mặt, não nhỏ của Hoa Hoa phát huy tài trí thông minh vượt mức bình thường, hắn ta vội vàng nói: "Đại nhân, có lẽ do ta bị bệnh lông trắng nên được đền bù cái này. Từ nhỏ ta đã có thần trí. Ngài có thể không tin ta, nhưng ta trừ màu sắc bên ngoài khác ra, thân thể của ta không khác gì với Hồng vị ma cả.”

"Không tin... Ngài xem!" Hoa Hoa nhanh chóng co mình thành một cục lông trắng, xù lông lên cố gắng đâm về phía trước.

Hắn đâm về phía đám Hồng vị ma, Hồng vị ma gào khóc một trận, từng con không tiếc cuộn tròn, lông trở nên cứng, chống lại công kích của Hoa Hoa.

Ai ngờ bọn chúng đâm cũng không sánh bằng Hoa Hoa, tiếng gào khóc truyền đến chỗ này, thậm chí bọn nó còn có thể từ đường mòn không có một bóng người nghe được tiếng vang dội lại của nhau.

Hoa Hoa ngạo nghễ nói: "Đại nhân, lúc Hồng vị ma cuộn tròn lại lông sẽ cứng lên, có thể đâm vào máu thịt! Lông của ta rất cứng!"

"Quả thật là như vậy." Ma tu ngân giáp bên phải gật đầu: "Ta từng nghe tiền bối tộc ta nói qua, nếu như ma vật may mắn có huyết mạch phản tổ, không chỉ có thể hiểu tính người, còn có chút khác biệt với ma vật bình thường."

Ma tu ngân giáp bên phải bừng tỉnh hiểu ra: "Lại có chuyện này?"

"Đúng vậy." Ma tu ngân giáp bên phải vô cùng khẳng định.

Hoa Hoa co lại thành một đoàn: "!"

"A đúng đúng đúng! Ta chính là Hồng vị ma có huyết mạch phản tổ." Hoa Hoa lập tức thuận theo, sau đó chậm chạp thở dài nói: "Không trách ta có thần trí, hơn nữa lông còn là màu trắng. Thì ra ta là lão tổ của Hồng Vị ma."

Ma tu ngân giáp bên phải nhìn khu vực Hoa Hoa lăn đến, gai của đám Hồng vị ma cũng bị gãy hơn nửa, còn đang không ngừng khóc nứt nở, gật đầu chắc chắn nói: "Không sai, Bạch vị ma này nhất định là phản tổ!"

Ma tu ngân giáp bên trái đã được phổ cấp kiến thức: "Thì ra là vậy."

Ngu Tri Dao xem hết toàn bộ quá trình dùng sức mỉm môi dưới, để tránh sơ ý một chút, trực tiếp bật cười.

Lạc Vân Dã vươn cánh tay ra, ôm người đến, để cho Ngu Tri Dao chôn mặt vào vai mình.

Hai vai của thiếu nữ liên tục run rẩy. thân thể cũng nhẹ nhàng đung đưa, một ít tiếng cười nhỏ xíu lộ ra.

Bên kia đám Hồng vị ma thay phiên nhau vang lên tiếng khóc nức nở, hoàn toàn che đi động tĩnh nhỏ xíu chỗ này.

Mà Hoa Hoa thấy đã lừa gạt vượt qua kiểm tra, thở ra trong lòng, gai trắng toàn bộ thân thể cũng trở nên mềm hơn.

Hoa Hoa thu hồi sự lo sợ nơm nớm, vì lấy được tỷ lệ sinh tồn càng cao, hắn ta nói cảm ơn luôn miệng: "Đa tạ đại nhân đã cho tiểu ma biết thân thế của mình, chỗ này buồn chán, , không bằng ta nhảy một bản trợ hứng cho hai vị đại nhân?"

Ma tu ngâp giáp kinh ngạc kêu lên: "Ngươi còn biết khiêu vũ?"

"Đó là tất nhiên!"

Vừa nhắc đến vũ đấu mình mạnh nhất, tự tin trong lòng Hoa Hoa bùng nổ.

Hắn ta hơi nhắm mặt lại, giãn tứ chi ra, hai móng vuốt nhỏ màu hồng đạp trên mặt đất bắt đầu khiêu vũ.

Thân thể tròn nho nhỏ, tính luận động lại cực mạnh.

Lúc Ngu Tri Dao nghiêng đầu nhìn sang, giống như nhìn thấy một đống rong biển màu trắng đang đung đư theo gió.

Dùng hình dạng nhím nhảy còn diêm dúa hơn dùng hình người nữa.

Một đoạn nhảy rong biển kết thúc, Hoa Hoa lại đá móng vuốt màu hồng phấn lên, chân ngắn nho nhỏ linh hoạt đá ra một đường chéo chân: "Ha ha, hai vị đại nhân, nghe ta nói, cảm ơn các ngươi, bởi vì có các ngươi, ấm áp Bạch vị ma, ấm áp Bạch vị ma!"

Động tác buồn cười kia, cùng lời kịch buồn cười, làm cho hai Ma tu cười to ha ha.

Ngu Tri Dao quay đầu lại chôn mặt vào vai Lạc Vân Dã nhịn cười, thuận tiện còn có một loại cảm giác bây giờ mang theo Lạc Vân Dã nhanh chóng chạy trốn.

Hoa lão sư bằng bào bản lĩnh của mình, rõ ràng có thể như cá gặp nước ở Ma tộc.

Các nàng cũng không có bản lĩnh như hắn ta!

Lạc Vân Dã yên lặng che mắt của mình lại, ôm Ngu Tri Dao lui về phía sau, sợ bị bộ dạng mua diếm dúa này của Hoa Hoa đầu độc.

"Tiểu Ngư, chúng ta cần cứu hắn không?" Lạc Vân Dã truyền âm.

"Cứu." Ngu Tri Dao nén cười đến chảy cả nước mặt, truyền âm qua: "Chẳng qua chúng ta đổi phương thức khác."*

Bình Luận (0)
Comment