Hoa Hoa nhớ lại Ma vương cung bốn nghìn năm trước: “Đúng là rất đẹp, có một khu vườn rất lớn, kế bên khu vườn có một cái sân nhỏ, trong sân có hai cái cây rất đẹp, trong những tán lá xanh, sẽ nở ra đóa hoa màu đỏ rất to, màu sắc rực rỡ như ngọn lửa. Ở giữa hai cây, còn có một chiếc xích đu làm bằng lông vũ màu trắng, hồi nhỏ ta và tiểu điện hạ hay chơi xích đu ở đó.”
Nói dối mà chi tiết như vậy, Ma tu giáp bạc ngay lập tức bị thuyết phục.
Hắn ta hâm mộ nói: “Ngươi chắc là người tiểu điện hạ rất tin tưởng đi? Từ nhỏ đã được thấy nhiều cảnh đẹp như vậy.”
Hoa Hoa thắc mắc hỏi: “Ngươi rất ít thấy hoa tươi hả?”
“Đúng rồi” Ma tu giáp bạc cẩn thận ăn xong miếng bánh hoa tươi cuối cùng, còn không nhịn được mà liếm ngón tay nói: “Huynh đài, ta không phải sinh ra ở tòa thành lớn, nơi ta sống toàn là gió cát, rất ít có thể thấy cây và hoa. May là ta còn có năng khiếu tu luyện, cuối cùng tìm được công việc này.”
Hắn ta mong chờ nói: “Ở đây canh giữ thêm ba trăm năm nữa, ta sẽ có thể đến phủ của thành chủ Ma thành gần đây nhận một công việc không tồi rồi.”
Hoa hoa nghẹn họng: “Ba trăm năm? Vậy chẳng phải ngươi không còn thời gian sống cho mình rồi sao?”
“Huynh đài, huynh có điều không biết, năng khiếu tu luyện của ta không đủ cao, lại không có pháp bảo, cái áo giáp bạc và trường đao này đều là phía trên phát đó.
Vốn dĩ ta không có gì cả, đến các Ma thành lớn rất khó sống. Nhưng ở đây canh giữ ba trăm năm, trở thành thị vệ của phủ thành chủ, ở trong thành không những có sự đảm bảo an toàn nhất định, còn có thể sống tốt.”
Đôi mắt của hắn ta trở nên long lanh: “Ta cũng muốn xem hoa lá cây cối trong thành, nếu sau khi chết có thể được chôn dưới đất làm cho đất màu mỡ cho hoa phát triển cũng không tồi. Ta thật sự không muốn chết dưới gió cát”
Hoa Hoa đó giờ không biết hoàn cảnh sống của Ma vực lại tồi tệ như vậy, hắn ta nghẹn ngào, vỗ vai Ma tu nói: “Nhất định sẽ được.”
Sau đó lại đưa hết số bánh hoa tươi còn lại mà hắn ta có, còn cho Ma tu hai hộp quả hạch màu trắng mình thích nhất.
Làm Ma tu giáp bạc sợ hãi ôm chặt, sợ hắn ta đòi lại, liên tục nói không hổ là người tiểu điện hạ tin tưởng, còn luôn muốn nghe Hoa Hoa kể chuyện trong phủ tiểu điện hạ và Ma vương thành.
Điều này đối với Hoa Hoa dễ như trở bàn tay.
Đổi phủ tiểu điện hạ thành Ma vương thành, thay Ma vương thành bốn nghìn năm trước thành Ma vương thành hiện tại.
Sau đó hắn ta bắt đầu chém gió.
Ma tu giáp bạc nhanh chóng trở nên say đắm, nghe hắn ta kể những chuyện về phủ tiểu điện hạ và Ma vương thành.
Bầu không khí giữa một yêu một ma vô cùng hòa hợp, nhưng ở lối ra cách bọn họ hơn nửa giờ đi bộ, một đội ma binh trang bị đầy đủ bị ngăn cản ở ngoài.
Ngu Tri Dao và Lạc Văn Dã vì giữ được cửa ra vào duy nhất này, đầu tiên là đánh lừa ma binh dưới vẻ ngoài được ngụy trang kỹ càng, sau đó nhân lúc không phòng bị mà tấn công.
Ngu Tri Dao dùng kiếm Tiểu Ngư kết hợp với Thận châu, nhanh chóng giải quyết thủ lĩnh Ma binh, đám Ma binh còn lại giống như cắt rau, từng hàng từng hàng ngã xuống.
Thận châu vui sướng hấp thu lượng lớn ma khí.
Khi Phó Nghiêu còn nhỏ từng đi theo ma tướng bao vây Thận Ma tộc, đã hấp thu lượng lớn ma khí của Thận Ma. Cho nên từ lúc tình cờ dùng ma khí của gã làm cho Thận châu này phát sáng, viên Thận chây này lập tức như cá gặp nước, há miệng lớn nuốt ma khí.
Nó nuốt chửng ma khí của trận Ma tộc tập kích Nhạn thành, nuốt một đám Thận Ma, lại âm thầm ở trong kính Trừ ma nuốt từng chút một ma khí của Đại Ma vương. Bây giờ lại trải qua lễ rửa tội của trận Ma tộc tập kích toàn diện này, cùng với Hỏa sư tử vừa nuốt không lâu trước đó, hiện tại lại gặp một loạt hết đám này đến đám ma binh khác, nó vô cùng vui sướng.
Đương nhiên Ngu Tri Dao cũng để ý thấy sự thay đổi của Thận châu, nhưng mà nó không có khả năng tấn công phạm vị lớn như nàng nghĩ. Thận châu một lần có thể chứa tối đa ba người, đồng thời dựa vào sự gia tăng số người, tu vi có thể chứa cũng càng thấp.
Dựa vào dáng vẻ sau khi nuốt chửng con sư tử mà vẫn còn sức, hạt Thận châu này nhiều nhất có thể chứa một người Quy Nhất cảnh sắp chết nữa.
Còn về tu sĩ Thiên Nhân cảnh bị thương... nàng vẫn chưa thử. Tất nhiên trước mắt vẫn chưa muốn thử.
Hên là trong cả bọn thủ lĩnh ma binh này, cũng không có tu sĩ Thiên Nhân cảnh.
Lần này Ma thành phái tổng cộng hai mươi đội ma binh, năm đội đi đến lối ra của bốn phía, để cho bọn họ không có bất kỳ người nào có khả năng trốn ra ngoài.
Năm đội ma binh còn lại, đã âm thầm đi về hướng đông, tạm thời không có tin tức gì truyền ra ngoài.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã thu thập rất nhiều pháp bảo, lần thứ năm nhanh chóng xử lý hiện trường.
Hai người dùng thuật thanh tẩy dọn dẹp, tiếp tục dựa vào lối ra, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng.
“Ma tu rút lui khỏi biên giới, quay trở về, bây giờ lại có nhiều ma binh từ lối ra tiến vào, muốn chặn đầu chúng ta.” Ngu Tri Dao cắn một quả trứng màu, cũng đưa một quả cho Lạc Vân Dã.
Gốc cây kia và đất đều bị nàng chuyển vào không gian linh khí khép kín ba mặt do Thiên Bảng ban thưởng, giấu trong nhẫn trữ vật, lớn nhanh hơn lúc trước nhiều, còn kết trái, rất tốt.
“Ừm.” Lạc Vân Dã cầm trái to bằng nắm tay, vừa cắn vừa cau mày nói: “Hiện tại chúng ta không thể ra khỏi đây, nếu không chúng ta sẽ mất lối ra này.”
“Lúc nãy ta dùng ốc dẫn âm, tiểu Phù tỷ đi theo tiểu Bạch Vũ, bên cạnh Linh Tu có Ma vương tỷ tỷ, có ma khí bên người, tạm thời chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Ngu Tri Dao xoa mặt mình, thở dài nói: “Mặc dù Thiên Bảng rất chó, nhưng cũng may lần này không làm việc không giống người, biết được hướng của mỗi người chúng ta, chỉ hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng đến hướng Đông thôi.”
Lạc Vân Dã ăn xong quả trứng mày, tu vi hao hụt trong cơ thể lại được bổ sung một chút. Hắn theo thứ tự dùng khăn tay lau tay cho mình và Ngu Tri Dao, nói: “Cho nên Bạch Vũ chính là Thời Việt”
“Đúng là như vậy rồi.” Ngu Tri Dao gật đầu: ‘Mặc dù lúc trước cảm thấy vậy, nhưng lần này Thiên Bảng tiết lộ địa điểm, làm bại lộ tiểu Vũ triệt để.”
“Tiểu Vân, ngươi nói thử xem, hắn ta biết hay là không biết?” Ngu Tri Dao đột nhiên hỏi.
“Mặc kệ bây giờ hắn ta biết hay không, hắn ta đều đang giúp đỡ chúng ta.” Lạc Vân Dã rũ hàng mi đen rậm nói.
Ngu Tri dao cười véo khuôn mặt lạnh cứng của hắn sau khi dịch dung: “Ta đương nhiên là biết Tiểu Bạch Vũ là huynh khống, nhưng mà cảm thấy, nếu như biết rồi vẫn kêu người là ca ca, khá là buồn cười đó chứ”
Lạc Vân Dã khẽ cau mày, tự tin nói: “Vậy thì có gì chứ? Hắn ta cũng không giống ca ca.”
“Tiểu Vân nói đúng!” Ngu Tri Dao cười lớn, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm, nhéo đôi má mềm mại của hắn.
Một người không có sự tự giác của đệ đệ, người còn lại không có sự tự giác của ca ca.
Rõ ràng là Thời Việt và Linh Tu cùng tuổi, có một khuôn mặt trẻ con, còn có thể thân thiết với Hoa Hoa nhỏ tuổi nhất.
Kêu ca ca là huynh khống, sau này kêu đệ đệ chắc cũng là đệ khống.
Tiểu Ma long này, thật sự rất quý trọng tình thân.
Hai người thì thầm nói chuyện, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã tiếp tục canh giữ lối ra, đề phòng ma binh tiến vào.
Trong thời gian ngắn chết năm đội ma binh, nếu như bị phát hiện, thì sẽ rất khó giữ được nơi này.