Mà giọng điệu này có chút gì đó quen thuộc, lẽ nào bọn họ có quen sao?
Ngu Tri Dao không nhận ra, nên đưa tên của đại lão trong đề tài riêng cho mọi người xem: "Trong mọi người có ai biết vị đại lão Đan đạo này không?"
"Ta, là sư tôn của ta." Linh Tu vô thức trả lời.
Linh Tu lập tức phản ứng lại.
"Đợi đã, sư tôn của ta?!"
Tôn giả tại Vân Cảnh thánh địa luôn có tiếng là cao ngạo lạnh lùng, ai ngờ lại lén lút mở đề tài riêng với người khác chứ?
Còn chuyện gì mà bọn họ không biết?
Kỷ Phù lập tức tràn đầy cảm hứng, lấy giấy bút ra, chỉ chốc lát đã cho ra đời "Tôn giả cao lãnh hai mặt cưng chiều tuyệt đối.”
Nhìn tên quả thật khá dầu mỡ.
"Quá là ngọt ngào!" Kỷ Phù nắm chặt bút, khó khăn nói, "Cá chép đỏ cá chép đen, lẽ nào ta phải chèo thuyền khác sao? Không được không được! Nhưng tôn giả ngọt ngào quá rồi!"
Thời Việt gõ đầu nàng ấy một cái: "Không được đổi!"
"Á! Không đổi thì không đổi!" Kỷ Phù vắt óc suy nghĩ, gõ đầu bút lên mặt giấy, khuôn mặt thanh tú sau lớp mặt nạ kia lập tức trở nên hưng phấn nói: "Có rồi, nhân vật chính là thế thân của bạch nguyệt quang cá chép đỏ! Sủng văn biến thành ngược luyến!"
Ánh mắt của Linh Tu từ kinh ngạc trở nên phức tạp.
Ngu Tri Dao: "..."
Trời ơi! Các ngươi đang nghĩ gì vậy chứ!
Nàng nghẹn họng một lát rồi giải thích: "Không có nhiều chuyện đến thế đâu, đại lão Đan đạo cũng coi như là một nửa sư tôn luyện đan của ta mấy năm nay đó."
“Trước đây không lâu ta và Tiểu Vân có trải qua một việc, trong đó có một số thứ không hiểu, bèn tạo một bài viết hỏi đáp trong kính Linh thông. Cái bài viết đó khiến đại lão hứng thú, nên hiện thân giải đáp nghi vấn. Cái đề tài riêng này là nơi đại lão truyền lại cho ta một đống tài liệu liên quan. Sau này còn truyền không ít tri thức luyện đan."
"Ta biết ngay mà, sao sư tôn có thể mở đề tài riêng với tu sĩ được." Linh Tu thầm thở phào một hơi.
Vừa rồi hắn ta quá kinh ngạc, nhất thời bị Kỷ Phù kéo đi lệch hướng, còn tưởng là sư tôn thật sự làm gì đó không phù hợp.
Tốt rồi, tốt rồi, hắn ta biết chắc chắn sư tôn có lý do của mình. Dù sao một người hơn hai ngàn tuổi, sao có thể thương nhớ một cô nương quá trẻ được chứ?
Đại Ma vương trong ngọc dưỡng hồn đã ký khế ước sinh tử với Linh Tu, thỉnh thoảng có thể nghe được những lời hắn ta nghĩ trong đầu, lúc này cũng không nhịn được mà lén che miệng cười.
Hoa Hoa chính xác là hóng chuyện không sợ chuyện lớn, hắn ta vừa nhai miếng bánh hạt dẻ, vừa lướt kính Linh thông trong tay nói: "Tiểu Ngư, bài viết gì mà khiến tôn giả Vân Cảnh thánh địa hứng thú thế? Cho ta xem với."
Ngu Tri Dao quẹt vài cái, liền đưa bài viết cho bọn họ xem.
Thế là rất nhanh sau đó bài viết kia có bình luận mới.
Lần lượt mấy cái phía sau là ---
[Vũ đấu Hoa Hoa: Đánh dấu lưu tên kỷ niệm.]
[Tu sĩ kham khổ: Đánh dấu lưu tên kỷ niệm.]
[Vân Phù: Đánh dấu lưu tên kỷ niệm!]
Ba người cúi đầu nhìn đống bình luận, sau khi lưu tên mới hài lòng đặt kính Linh thông xuống.
Ngu Tri Dao: "..."
"Thảo nào sư tôn sẽ cảm thấy hứng thú, bảng phân loại Thận ma và Thận châu quả thật rất thú vị, ta cũng thấy rất hứng thú." Linh Tu nói.
"Là thế đó, không sai!" Kỷ Phù gật đầu.
"Mở rộng kiến thức." Hoa Hoa sờ cằm: "Đây hẳn là Thận ma mà Tiểu Ngư Tiểu Vân đã nói là gặp phải lúc chúng ta tiến vào nhiệm vụ đầu tiên của kính Trừ ma. Thật thú vị!"
Ngu Tri Dao ngửi được mùi khen lố, nàng bĩu môi, thu hồi kính Linh thông, quay đầu đút bánh hạt dẻ cho Lạc Vân Dã.
Mà bản thân Thời Việt là Ma tu của Ma vương cung, rất ít phần trong kính Linh Thông mà hắn ta có thể vào được. Giờ có thể vào được học phủ, lại không có cách nào để vào phần Chuyện lạ Vân giới, chỉ lặng im nhìn mọi người, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
Nếu Phụ vương thực sự muốn mạng của bọn họ, rõ ràng có thể giết bọn họ ngay trong lòng đất Ma vực này. Hoặc vì đảm bảo không có chút sai sót nào xảy ra, tự mình đến đó, liền có thể bắt được từng người trong bọn họ.
Giờ lại "mời" bọn họ về thế này, rốt cuộc là vì sao?
Nhất là, rõ ràng Phụ vương sai hắn ta và Phó Nghiêu ra ngoài là vì để hai người bọn họ đi giết tu sĩ Thiên Bảng của Nhân tộc. Cách làm hiện giờ lại hoàn toàn trái ngược với trước đó.
Thời Việt nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra.
Trong lúc hắn ta đang trầm tư, Ngu Tri Dao thi triển kết giới lặng lẽ bao phủ không gian chỗ này.
Nàng phủi vụn bánh ngọt trên tay: "Mọi người nói xem, tên Ma vương này có ý đồ gì?"
"Nếu huyết mạch có thể định vị được Tiểu Vân và Bạch Vũ, gã không vội giết chúng ta, tất nhiên là trên người chúng ta có thứ mà gã cần. " Linh Tu suy nghĩ, nói: "Chỉ cần chúng ta không để gã toại nguyện thì tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."
Ngu Tri Dao trầm tư một lúc rồi gật đầu, lại hỏi: "Còn có một chỗ, hình như tôn giả rất chắc chắn rằng chúng ta có thể bình an trở về?"
Ngoài cửa có Ma tu Thiên Nhân cảnh, Đại Ma vương không dám tùy tiện lên tiếng, bèn dùng tâm trí truyền âm cho Linh Tu.
Linh Tu truyền đạt suy nghĩ của Thời Oánh: "Tỷ tỷ từng nói, trong trí nhớ của tỷ ấy, thể chất may mắn và thể chất xui xẻo sẽ không dễ chết, đa số đều chuyển nguy thành an. Trong trí nhớ, chỉ có cục diện hai bên giết chết lẫn nhau.”
Ngu Tri Dao đã hiểu.
Muốn nàng và Tiểu Vân chết thì có lẽ sẽ phải tương tàn.
Trong đôi mắt u ám của Thời Việt lóe lên một chút ánh sáng.
Phụ vương từng nói, để hắn ta vào Vân Cảnh thánh địa, diệt trừ tu sĩ Thiên Bảng của Nhân tộc.
Kết quả lại chắc chắn Ngu Tri Dao sẽ vào Vân Cảnh thánh địa, ý muốn giết toàn bộ tu sĩ Thiên Bảng của Nhân tộc, hay là chỉ giết Linh Tu và Kỷ Phù của Thiên Bảng?
Hắn ta lờ mờ cảm giác được phía sau có gì đó không đúng.
Đối mặt với những người bạn của mình, Thời Việt nói thẳng: "Phụ vương ra lệnh cho ta tiến vào khu vực của Nhân tộc Yêu tộc, là muốn ta vào Vân Cảnh thánh địa giết tu sĩ Thiên Bảng của Nhân tộc."
"Chỉ có ta và Linh Tu là ở Vân Cảnh thánh địa thôi!" Kỷ Phù thu hồi kính Linh thông cảm khái: "Đều là người, sao cái tên Ma vương này lại phân biệt đối xử thế chứ?"
"Lúc ấy Tiểu Ngư vẫn chưa hiện thân, rất ít người biết người đó là ai, để Bạch Vũ giết chúng ta là lựa chọn tốt nhất." Linh Tu bắt đầu phân tích có căn cứ: "Tiểu Vân là con nối dõi của gã, càng không có lý do để giết hắn."
"Không." Lạc Vân Dã nhếch đôi môi hoa đào khẽ nhả ra mấy chữ: "Gã đã giết rồi."
"Gã giết mẹ ta, chỉ là ta mạng lớn không chết." Lúc Lạc Vân Dã nói ra câu này, khuôn mặt lạnh lùng của hắn sau lớp mặt nạ không có chút biểu cảm.
"Sao có thể?" Khuôn mặt sau chiếc mặt nạ lông vũ màu trắng của Thời Việt tràn đầy sự kinh ngạc, đôi đồng tử âm u kia cũng ánh lên sự chấn động.
Hắn ta chầm chậm đè nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng, lần đầu gọi tên của đệ đệ này của mình: "Tiểu Vân, ngươi có biết, Phụ vương vì nương ngươi, sau khi về Ma tộc mới quyết định hoàn toàn tách ra với nương ta. Dù bọn họ cưới nhau không phải vì yêu, chẳng qua là Phụ vương bị thần dân thúc giục, vì để lưu lại một đứa con nối dõi cường đại..."
Thời Việt siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối, không tiếp tục nói nữa.
Lạc Vân Dã khẽ nhíu mày, đột nhiên bóp nát bánh ngọt trong tay.
Cái tên Ma long hư tình giả ý kia, chẳng lẽ thực sự yêu nương hắn?
Hắn đanh mặt, vẫn tin tưởng những gì mình nhìn thấy.
Chuỗi vòng hạt được làm bằng ma huyết dùng để bảo vệ nương hắn bình an đúng là do gã tặng. Nhưng tương tự, giết nương hắn, cũng chính là do đao của gã.