Nếu không phải hắn đâm xuyên được qua Phệ tâm ma, người thứ hai chết dưới đao gã chính là hắn rồi.
Tim của tất cả thôn dân đều bị ma ăn hết.
Hai người không tiếp tục đề tài này nữa, bầu không khí trong xe bỗng chốc ngột ngạt khó tả.
Người không có thân phận gì là Hoa Hoa nhìn năm người Thiên Bảng thảo luận, thoát ra khỏi sự trầm tư, cầm một trái dưa tung hứng, tươi cười đổi chủ đều: "Tiểu Vũ, ngươi khôi phục ký ức từ khi nào thế? Còn cả ngày rêu rao mình là thiếu niên mười sáu tuổi, chắc chắn là muốn có được sự yêu chiều thuộc về người nhỏ nhất đội chứ gì!"
Hoa Hoa hừ một tiếng, lên án nói: "Chắc chắn là muốn mọi người đều quan tâm ngươi, rõ ràng ta mới là người nhỏ nhất, cái tên Tiểu Vũ tâm cơ thâm trầm này!"
Bị Hoa Hoa quấy rầy như thế, tư duy của Thời Việt trực tiếp bị kéo lệch. Hắn ta nhìn Lạc Vân Dã, rũ mắt nói: "Ở nhiệm vụ thứ hai của kính Trừ ma, lúc sản sinh dị tượng, vô số ma khí thuần túy đã chui vào trong cơ thể, khiến ta khôi phục trí nhớ."
Hắn ta nói xong, lại len lén liếc nhìn Lạc Vân Dã: "Ta là, muốn gọi ca ca."
Lạc Vân Dã: "Giờ ngươi vẫn có thể gọi như thế."
Ngu Tri Dao chú ý, dù cách một lớp mặt nạ, nhưng vẫn có thể thấy được sự vui vẻ trong mắt Thời Việt.
Giống như một đứa trẻ khao khát có được một cái bánh từ lâu, nhưng không cách nào có được, cuối cùng lại đột nhiên tới tay vậy.
Tiểu Vân có một người nương yêu mình, mới có tình thương.
Thời Việt lại như đang khao khát tình thân.
Ngu Tri Dao thuận miệng nói: "Tiểu Bạch Vũ, bọn ta không thể làm ca ca tỷ tỷ của ngươi sao?"
"Khác nhau." Thời Việt nhìn Lạc Vân Dã gằn từng chữ: "Là ca ca ruột."
Ngu Tri Dao: "..."
Hiểu rồi, đây chính là một tên cuồng ca ca lại thiếu hụt tình thân chính hiệu!
Lúc đang nói chuyện, ở bên ngoài, ma loan điểu cũng ổn định đáp xuống trước phủ của tiểu điện hạ ở Ma vương thành.
Lão nhân có tu vi Thiên Nhân cảnh rất hòa nhã, không hề nghe trộm bọn họ nói chuyện. Chỉ khi đáp xuống đất, giọng của lão mới xuyên qua kết giới, truyền tới chỗ bọn họ: "tiểu điện hạ, nhóm tiểu đạo hữu, đến Bạch phủ rồi."
Thời Việt giải thích: "Đây là phủ của ta."
Thế là mọi người xuống xe.
Trước khi đi, Kỷ Phù còn lén đưa cho Thời Việt một viên kẹo.
Sáu người đi vào biệt phủ của tiểu điện hạ, sau khi rửa mặt sạch sẽ, Thời Việt liền vội vàng đến Ma vương cung.
Năm người bắt đầu ăn chơi làm biếng ở Bạch phủ.
Lão nhân là người nhìn Thời Việt lớn lên, được Thời Việt nhờ chăm sóc bọn họ, cũng tận tâm tận lực thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.
Hoa Hoa lười biếng nằm dài xuống ghế tựa, tò mò hỏi lão nhân mặt mũi hiền lành trước mặt: "Lão gia gia, vì sao phủ của Thời Việt lại gọi là Bạch phủ? Chẳng lẽ không phải Thời phủ sao?"
"Bạch là họ của nương tiểu điện hạ." Lão nhân mỉm cười: "Sau khi dời ra khỏi Ma vương cung, tiểu điện hạ đã lấy họ của nương để đặt tên cho phủ của mình."
Hoa Hoa đúng là nghé con không sợ cọp, nói thẳng: "À, nói thế thì quan hệ giữa Thời Việt và cha hắn không được tốt nhỉ?"
Đây là lần đầu lão nhân gặp một tu sĩ nói chuyện kỳ quái như không sợ chết thế này, không nhịn được nói thêm vài câu: "Tốt hay không tốt thì không nói rõ được. Chỉ là tiểu điện hạ thân với nương hơn một chút."
"Thế xem ra là không tốt rồi." Hoa Hoa buông cái càng cua mà mình không cắn nổi trong tay xuống, thở dài nói, "Nếu chỉ kém hơn so với nương một chút thì chắc chắn sẽ gọi là Bạch Thời phủ rồi."
Lão nhân: ?
Tuy có chút kỳ quái, nhưng hình như cũng có chút đạo lý.
Lão nhân từng tiếp xúc với Nhân tộc Yêu tộc, vẫn chưa gặp kiểu người này bao giờ, lão rất tò mò với Yêu tộc kỳ quái này.
Lão hỏi: "tiểu điện hạ sống cùng mọi người có vui vẻ không?"
"Vui chứ!" Hoa Hoa chỉ tay về phía Lạc Vân Dã, chắc nịch nói, "Lúc đầu thì không vui, sau này gặp lại ca ca ruột của mình, mỗi ngày đều sống rất vui vẻ."
"Ca ca ruột?" Lão nhân nhìn theo hướng hắn ta chỉ, tươi cười nói, "Vì sao lại gọi là ca ca?"
"Bởi vì lúc hắn mất trí nhớ, vẫn luôn nói mình mười sáu tuổi! Đến giờ vẫn gọi là ca ca." Hoa Hoa thuận miệng trả lời, vẫn chưa từ bỏ ý định chiến đấu với cái càng cua cứng chắc kia.
"Lúc mất trí nhớ, vẫn nói mình mười sáu tuổi?" Tốc độ nói của lão nhân rất chậm, lão dần thu lại nụ cười trên mặt, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên phức tạp.
Lão ta lẩm bẩm nói: "Đến giờ tiểu điện hạ vẫn chưa thoát ra được sao?"
Vẻ mặt chán nản thất vọng của lão nhân khiến hiện trường yên lặng trong giây lát, mấy người ngồi hoặc đứng đều đưa mắt nhìn nhau.
Ngu Tri Dao hơi ngồi thẳng người dậy, lấy khăn tay lau đi nước trái cây đỏ dính trên ngón tay, vòng vo dò hỏi: "Tiền bối, Thời Việt thân là của con Ma vương, sống ở Ma tộc không tốt sao?"
Lão nhân né tránh vấn đề này, chỉ lắc đầu nói: "Đối với Ma tu thông thường xuất thân thấp hèn mà nói, không lo áo cơm là chuyện tốt. Nhưng đối với Ma tu xuất thân cao quý mà nói, bọn họ sẽ có những thứ khác mà họ khao khát muốn có được. Tốt hay không tốt, cũng không nói trước được."
Lời vế sau rất rõ ràng chính là chỉ Thời Việt.
Ngu Tri Dao khẽ gật đầu, cũng không hỏi kỹ, chỉ hỏi: "Tiền bối, người có thể nói cho chúng ta chút chuyện của Thời Việt khi còn bé không?"
Lão nhân ngước mắt nhìn về phía nàng, chẳng biết tại sao, ở trước mặt nhóc con Nhân tộc hành vi cổ quái này, lão có hơi không nhịn được mà nhiều lời.
Lão nhân nhớ tới biểu hiện bất thường trước kia của Ma Loan Điểu Vương, lão vuốt vuốt chòm râu bạc phơ rất dài của mình, tầm mắt nhanh chóng lướt qua mấy người trước mặt.
Tất cả mọi người ăn ý không lên tiếng nữa, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn lão.
Tất nhiên lão nhân nhận ra được năm người này cũng không có ác ý gì, thậm chí còn ẩn chứa sự thân thiện. Nghĩ đến cảnh tượng lúc bọn họ sống chung với tiểu điện hạ, lão nhân lại không nhịn được thở thật dài một tiếng: "Cũng được, lão đầu tử sẽ nói một ít cho các ngươi."
Lão duỗi tay kéo một chiếc ghế gỗ đen qua, sau khi vén áo khoác lên ngồi xuống, vẻ mặt cũng bởi vì hồi tưởng lại mà trở nên xa xăm buồn bã.
"Chuyện của tiểu điện hạ, phải bắt đầu nói từ thệ hệ Phụ vương và Mẫu hậu của ngài.
Mẹ đẻ của tiểu điện hạ, cũng chính là Ma vương Hậu, tên húy Bạch Lộ. Bạch thị nhất tộc, là đại tộc của Ma vực ta.
Năm đó, lão Ma vương mê muội, sự vụ Ma vực đều bị mấy đại tộc của Ma vực điều khiển, Bạch thị chính là một trong số đó. Lại bởi vì con cháu của lão Ma vương đông đảo, chém giết lẫn nhau, tranh quyền đoạt lợi.
Ma vương bệ hạ hiện tại là người con trai thứ bảy của lão Ma vương. Ngài thiên phú hết sức mạnh mẽ, sức mạnh cường đại, sau khi gian nan mà lớn lên, chiến thắng tất cả huynh đệ tỷ muội của mình. Sau khi lão Ma vương tạ thế, ngài cũng dựa vào năng lực mạnh mẽ của mình, hiển nhiên tiếp nhận vị trí Ma vương."
Giọng lão nhân rất chậm: "Chỉ là mấy đại tộc Ma vực thao túng Ma tộc nhiều năm, sao có thể để Ma vương bệ hạ tùy tiện thu hồi quyền lợi được?
Những năm đó, bởi vì huyết mạch của lão Ma vương đông đảo, cũng bởi vì mấy đại tộc mà Ma tộc nội loạn kéo dài.
Ma vương Bb hạ chu toàn trong đó nhiều năm, sau này mấy đại tộc Ma vực thấy hơi không đè ép được ngài, thì cũng lần lượt lui về sau một bước. Khi đó Ma vương bệ hạ cũng không có tâm tư lấy vợ, bọn họ lấy lý do mau chóng có con nối dõi cho Ma vực hoàng tộc, muốn Ma vương bệ hạ cưới nữ nhân trong tộc bọn họ."
Hoa Hoa cách gần nhất đặt vỏ chân cua rỗng ở trên bàn: "Cho nên, Ma vương bị ép cưới thê tử?"