Thời Việt không được gọi, vẫn quỳ dưới đất. Lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Phụ vương chủ động với người khác, sau khi kinh ngạc trong mắt biến mất, chỉ còn lại mỉm cười nhẹ nhõm.
Ngay cả một cái liếc mắt Thời Diễm cũng không cho người khác, bao gồm của Thời Việt đang quỳ ở trước, đôi mắt âm u của gã nhìn chằm chằm Lạc Vân Dã: "Ngươi không nhận ra ta?"
Lạc Vân Dã cũng nhìn thẳng vào thanh niên trước mặt, lạnh lùng nói: "Ta tới đây, chỉ là muốn hỏi mấy vấn đề thay nương của ta."
Thời Diễm ho khan một tiếng, nuốt xuống máu tươi xông đến cổ họng. Gã chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ khống chế khí huyết trong cơ thể, đồng thời trong mắt toát ra sự phức tạp không thể diễn tả được: "Ngươi hỏi đi."
Lạc Vân Dã nói rõ từng chữ một: "Năm đó, người giết ta và nương ta, có phải ngươi không?"
"Không phải." Ánh mắt Thời Diễm nhìn hắn ngày càng phức tạp, phẫn nộ đến đáy lòng, ho ra máu, "Sao ngươi có thể nghĩ như vậy..."
Lạc Vân Dã nhíu mày, nhanh chóng kéo Ngu Tri Dao lui ra phía sau một bước, hình như sợ máu của gã làm bẩn quần áo của mình.
Thời Diễm cũng lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách với Lạc Vân Dã. Gã lau sạch vết máu bên miệng, sống lưng thẳng tắp giống như bởi vì ho ra máu này mà cong hai phần.
Gã ngước khuôn mặt tái nhợt lên, kêu tên của Lạc Vân Dã: "Vân Dã."
Gã khẳng định nói: "Ta không sát hại A Lăng."
Lạc Vân Dã nhìn bộ dạng giả mù xương của Thời Diễm, có chút lạnh lẽo: "Thanh loan đao kia..."
"Đúng là loan đao xuất ra từ tay ta." Thời Diễm nhắm mặt lại, đôi môi nhuộm máu hơi mấp máy: "Đó là vũ khí mà Bạch Lộ đòi ở chỗ ta, dùng để làm vật hộ thân cho Thời Việt, cũng là trao đổi với chuyện nàng ta sẽ rời khỏi Ma vương cung. Ta đồng ý bế quan nhiều năm để chế tạo vũ khí, không ngờ đến..."
Thời Việt không ngờ đến chân tướng sát hại đệ đệ và nương đệ đệ lại chính là như vậy, quỵ xuống đất hơi trợn to hai mắt.
Lạc Vân Dã nắm bàn tay đang phát run của Ngu Tri Dao, hắn ngừng trong chốc lát, tỉnh táo nói: "Ngươi có bằng chứng gì?"
"Ta không có bằng chứng, tộc nhân Bạch thị tham gia chuyện đó đã bị ta giết hết rồi." Thời Diễm ho khan, "Từ sau đó, ta vẫn luôn tìm cách để cho A Lăng sống lại."
Hình như trong mắt gã có chút nước mắt, lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Nhưng, ta không cứu được A Lăng, ta không cứu sống được A Lăng."
Khuôn mặt tuấn mỹ của Thời Diễm bởi vì thống khổ mà vặn vẹo, đôi mắt có chút nước mắt nhìn chằm chằm Lạc Vân Dã, nói nhỏ: "Vân Dã, chỉ có ngươi có thể cứu sống được A Lăng. Chỉ có ngươi có thể."
Ngu Tri Dao thật sự bất bình thay cho Lạc Vân Dã, nàng không nhịn được cắt đứt lời giả tạo của gã: "Ma vương bệ hạ, ngươi không cứu được Lạc Lăng, vì sao không cứu con của mình lưu lạc ở bên ngoài."
"Ta không thể cứu." Thời Diễm khó nhọc nói, trong miệng tràn ra mùi máu tươi: "Nếu ta cứu Vân Dã, A Lăng sẽ không có cách nào sống lại."
"Lúc ta tìm phương pháp cứu A Lăng, tìm được một quyển sách thời Thượng cổ, bên trong ghi lại phương pháp phân biệt các loại thể chất và công dụng.
Thể chất của Vân Dã là vạn năm khó gặp. Chỉ có thể sinh tồn ở hoàn cảnh càng chật vật, tu luyện mới có thể tiến bộ nhanh nhất. Chỉ có thằng bé ngày càng mạnh, mới có thể cứu được A Lăng về."
Ngu Tri Dao giận đến mức muốn cho gã một kiếm.
Nhìn một chút, đây là lời ma nói sao?
Đứa bé nhỏ như vậy, sắp bị thiên lôi đánh chết, chỉ vì cái gọi là ma luyện, không gặp không thăm hỏi, chẳng ngó ngàng đến.
Nếu như có len lén đưa thuốc trị thượng cao cấp đến, lúc Lạc Vân Dã bị thương nặng, cũng sẽ không trở nên khó khăn như vậy.
Đúng là điên!
Ngu Tri Dao cảm thấy con Ma long này có chút không được bình thường, không nhịn được lên tiếng châm chọc: "Nếu chờ ngươi cứu, hồn phách của Lạc Lăng đã sớm vào bụng của Thận ma rồi. Không phải ngươi đi ra ngoài tìm cách cứu chữa Lạc Lăng sao? Sau khi Lạc Lăng chết, kinh hồn bể tan tành vẫn luôn ở thôn Thanh Sơn không rời đi, chẳng lẽ ngươi không một lần trở về thôn Thanh Sơn mà các ngươi từng sống với nhau sao?"
Thời Diễm nghe xong, giống như linh hồn trong thân thể bị rút đi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thân hình lảo đảo lắc lư nhưng không ngã xuống.
Gã ổn định khí huyết trong cơ thể, nuốt máu trong cổ họng xuống, giọng khàn khàn: "Ta không biết... Ta không biết, A Lăng đang chờ ta. Quyển sách thượng cổ kia có được khi ta nhìn lén thiên cơ, nó có thể chỉ dẫn ta tìm được người có thể chất đối ứng. Ta từ trên quyển sách Thượng cổ biết Vân Dã là thể chất xui xẻo, cho nên không dẫn thằng bé về. Bởi vì chỉ có thằng bé mới có thể cứu được A Lăng.”
"Chuyện này, đúng là ta có lỗi với thằng bé." Thời Diễm nhắm mặt lại chảy ra chút huyết lệ, vô cùng thống khổ nói.
Ngu Tri Dao: "..."
Rốt cuộc bây giờ biết xin lỗi con trai, vậy lúc trước làm như vậy để làm gì?
Nàng thật sự không có chút hảo cảm nào với người cha này của Lạc Vân Dã, tuy nói chỉ nhớ nhung yêu thương một mình Lạc Lăng, nhưng nếu gã có thể hiểu Lạc Lăng một chút, cũng sẽ không để cho Lạc Vân Dã khổ như vậy.
Lạc Lăng yêu thương Lạc Vân Dã như thế, sao có thể trơ mắt nhìn hắn sống khổ như vậy.
Ngu Tri dao đối mặt với Ma long có chút điên này, lắc đầu nói: "Ngươi đừng nghĩ đến chuyện cứu Lạc Lăng nữa, thương thế của Lạc Lăng quá nặng, không có cách nào tu bổ linh hồn, là ta và Tiểu Vân tự mình đưa vào luân hồi. Giờ này, sợ rằng đã sớm chuyển thế thành người rồi."
Thời Diễm nằm quyền thấp giọng ho khan. Lúc hạ tay xuống, giấu bàn tay dính máu vào ống tay áo, gã cố chấp nói: "Không sao. Chỉ cần Vân Dã muốn cứu A Lăng, có thể thay đổi thời gian, cứu A Lăng lại được."
Sắc mặt Lạc Vân Dã đã sớm khôi phục bình tĩnh, hỏi: "Phương pháp gì?"
Mặc dù đích thân tiễn nương đi, nhưng hắn vẫn muốn biết phương pháp gì có thể cứu nương của quá khứ trở về.
Thời Diễm không nói thẳng, chỉ nói: "Ngươi đi với ta."
Đột nhiên tay của Lạc Vân Dã bị người bên cạnh kéo một cái, hắn không muốn bởi vì thể chất của mình mà làm cho Ngu Tri Dao lo lắng, cho nên quả quyết từ chối Thời Diễm: "Ở chỗ này nói đi."
Thời Diễm liếc nhìn hai bàn tay nắm chặt của hai người, cũng không miễn cưỡng hắn, chỉ ngồi xuống đất xếp bằng.
"Ngươi ngồi xuống, ta truyền nội dung của quyển sách kia cho ngươi."
Lạc Vân Dã ngồi xuống theo, Ngu Tri Dao ngồi bên cạnh hắn.
Rất nhanh trên người Thời Diễm dần xông ra ma khí màu đen thức tỉnh ma khí bên trong cơ thể Lạc Vân Dã, ma khí của hai người giao hội với nhau, dần dần bao hai người lại.
Ngu Tri Dao cách một tầng ma khí kia, tay bị Lạc Vân Dã cầm.
"Đây là phương pháp trò chuyện bí mật của Ma tộc ta, chỉ có cùng huyết mạch mới có thể thi triển, vô cùng kiên cố, mặc kệ thần thức nào cũng không có cách nào đi vào được." Thời Việt quỳ ngồi dưới đất, sắc mặt ảm đạm giải thích.
Kỷ Phù chạy đến đỡ hắn ta, Thời Việt gạt tay nàng ấy ra.
Kỷ Phù tiếp tục đỡ.
Hắn ta tiếp tục gạt tay nàng ấy ra.
Sau khi tuần hoàn mấy lần, Thời Việt hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Đỡ ngươi."
"Ta có mặt mũi đứng lên sao? Là mẫu hậu của ta giết chết nương của Tiểu Vân, cho dù bây giờ hắn giết ta, cũng là chuyện đúng." Trong lòng Thời Việt vô cùng lạnh lẽo, không dám tin tưởng nương yếu đuối của mình lại làm chuyện điên cuồng như vậy.
Không biết từ đâu lấy được tung tích của đệ đệ và nương đệ đệ, thậm chí lấy danh nghĩa của hắn ta lừa gạt Phụ vương, gạt Phụ vương chế tạo đao cho hắn đi giết chết bọn họ.
Phụ vương có tình cảm sâu như vậy với nương của đệ đệ, thậm chí Thời Việt không dám nghĩ đến nguyên nhân cái chết mười mấy năm trước của mẫu hậu.