Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 296 - Chương 296.

Chương 296. - Chương 296. -

"Ngươi muốn trả, cũng phải xem Tiểu Vân có muốn hay không." Kỷ Phù không muốn dính vào chuyện nhà bọn họ, khuyên nhủ: "Ngươi tạ tội như vậy với Tiểu Vân thật không thành ý, trước tiên đứng lên, ta chuẩn bị cho người, chờ một lát chịu đòn nhận tội với Tiểu Vân."

Thời Việt không biết nhận tội thành ý là gì, chẳng qua cũng bởi vì đề nghị này của nàng ấy, bị kéo đi.

Kỷ Phù để cho hắn đi với mình lấy dây mây.

Lúc hai người trở về điện, nàng ấy từ trong nhẫn trữ vật đổ ra một đống dây mây vừa hái được.

Kỷ Phù nói: "Áo khoác, cởi."

Thời Việt: "..."

Khó chịu trong lòng hắn ta thoáng biến mất một chút, ánh mắt nhìn nàng ấy cũng trở nên có chút kỳ lạ.

"Nhanh lên." Kỷ Phù vẫy dây mây trong tay.

Thời Việt chậm chạp cởi áo khoác ngoài, hồi lâu mới lộ ra trung y màu trắng đơn bạc bên trong.

Kỷ Phù cầm dây mây đến, Thời Việt theo bản năng lui về phía sau: "Làm gì vậy?"

"Trói ngươi nha. Cái này được gọi là thành ý nhận tội, nếu một lát nữa Tiểu Vân tức giận, vậy cứ để cho hắn dùng dây mây còn lại đánh ngươi."

Thời Việt vừa nghe, lập tức đẩy nàng ấy đang vòng ra phía sau trói mình, từ trong nhẫn trữ vật đổ ra một đống đao, trong đó còn có Hắc long đao của hắn ta, vô cùng chân thành nói: "Vậy thì dùng cái này đi, còn có thành ý hơn."

Kỷ Phù: "..."

Không đúng, rốt cuộc cái đầu này của ngươi mọc ra làm gì vậy?

Dưới yêu cầu cưỡng ép của Thời Việt, Kỷ Phù lo lắng Lạc Vân Dã nhất thời xúc động, thật sự từ trong đống này rút ra một thanh đao, giống như chặt xương sườn chặt Thời Việt ra thành mấy khúc.

Nàng ấy cẩn thận nhét mấy cây đao vào bên trong đám dây mây, cán đao bị che kín, sau đó thì cột chặt Thời Việt.

Biên độ động tác cánh tay của Thời Việt hơi lớn, Kỷ Phù cảm thấy một phút sau hắn ta có thể xông về phía mũi đao.

Vì vậy gọi Hoa Hoa ra, một người kéo một bên tay của hắn ta, không để cho hắn ta lộn xộn.

Thời Việt đột nhiên bị cản tay: "...."

Ở trong Ma vực, ai dám đối với hắn ta như vậy?!

Hoa Hoa vẫn luôn yên tĩnh như gà, rất sợ sơ ý một chút, sẽ bị Ma vương này ăn thịt.

Giờ phút này giữ chặt Thời Việt, trái lại hóa giải chút căng thẳng.

Vì vậy, Hoa Hoa và Kỷ Phù vô cùng chuyên nghiệp kéo tay hắn ta, không đỡ cho hắn ta có cơ hội làm bị thương mình với mũi đao sau lưng.

Ngu Tri Dao ngồi dưới đất, xa xa nhìn một màn này. Thiếu niên cao nhất ở chính giữa sau lưng là vô số dây mây và đao, hai tay bị kéo giữ chặt, mà hai người ở bên cạnh lại rất trịnh trọng giống như làm chuyện lớn gì đó.

Nàng nhìn một chút, tưởng tượng đến tình huống tên lửa sắp bay lên cao lại bị giữ chặt không bay được.

Ngu Tri Dao bật cười.

Nàng xoa gò má, hỏi Thời tên lửa bị kéo ở giữa: "Tiểu Bạch Vũ, nương ngươi là dạng người gì?"

"Nương của ta..." Thời Việt bị phân tâm với chuyện bị hai người giữ chặt, rũ mi mắt xuống, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tuy ta không thường gặp bà ấy, nhưng ta cảm thấy bà ấy không phải là người như vậy."

Ngu Tri Dao lặng lẽ mở miệng: "Nhưng nếu như, nương người vì bảo vệ địa vị của ngươi thì sao? Bảo vệ địa ở của Bạch thị ở Ma vực thì sao?"

Thời Việt trầm mặc.

"Ta không biết." Hắn ta nói.

Ngu Tri Dao gật đầu.

Ma vương coi trọng Lạc Lăng như vậy, muốn tách ra với Bạch Lộ. Bạch Lộ vì bảo vệ con trai, giữ được địa vị gia tộc, đúng là có thể nghĩ thông chuyện âm mưu này.

Chẳng qua, trong này vẫn có rất nhiều điểm khả nghi.

Ngay cả Ma tu Thiên Nhân cảnh ở bên cạnh chăm sóc Thời Diễm và Thời Việt cũng không biết tung tích của Lạc Vân Dã và Lạc lăng, sao Bạch Lộ lại biết được?

Ngu Tri Dao hoàn toàn không tin lời của Thời Diễm, nàng chuẩn bị chờ Lạc Vân Dã và Thời Diễm nói chuyện xong, sẽ thương lượng chuyện này với hắn.

Hôm nay Thời Diễm có chuyện cầu xin Lạc Vân Dã, sự an toàn của bọn họ được đảm bảo một chút.

Từ khi Ngu Tri Dao rơi vào Ma vực, vẫn luôn không có cách nào thư giãn tinh thần, rốt cuộc lúc này cũng có thể thanh tĩnh lại.

Nàng nắm chặt bàn tay ấm áp của Lạc Vân Dã, nghiên mặt chờ ma khí tản đi.

Hoa Hoa và Kỷ Phù một trái một phải lôi kéo Thời Việt, Linh Tu thì lẳng lặng ngồi dưới đất, cúi thấp đầu yên lặng không nói gì.

Bên trong ma khí màu đen.

Từng trang sách màu vàng lơ lửng bên trong không trung, đang tự động mở ra ở chính giữa Lạc Vân Dã và Thời Diễm.

Tất cả tin tức có liên quan đến thể chất may mắn và thể chất xui xẻo đều biến thành chữ bay vào đầu hắn.

Bởi vì thiên đạo vận chuyển, vạn vật tương sinh tương khắc. Tuy thể chất may mắn và thể chất xui xẻo đều là thể chất hiếm gặp, nhưng bởi vì tương sinh tương khắc, sẽ không sinh ra liên tiếp cùng thời điểm.

Hai người tương sinh tương khắc này sẽ được vận mệnh dẫn dắt gặp nhau. Chờ lúc hai người đều là Thiên Nhân cảnh, nếu một phe giết chết bên kia, có thể cướp được khí vận khổng lồ của đối phương, thành tựu Hỗn độn đạo thể - tiên thể trời sinh.

Trong sách ghi lại, trong tiên giới có tin đồn, Hỗn độn đạo thể chỉ xuất hiện qua một lần, có người đã trở thành tiên chủ một phương lật tay có thể làm điên đảo nhật nguyệt.

Thay đổi thời gian thay đổi lịch sử, hoặc là sống lại người mình yêu thương, đều dễ như lòng bàn tay.

Trong sách còn ghi lại, nếu người ngoài có thể giết chết người có thể chất may mắn Thiên Nhân cảnh, cướp lấy lực lượng của người này, cũng có thể làm cho cố nhân sống lại.

Nhưng thể chất may mắn được thiên địa sủng ái, đến Thiên Nhân cảnh, trừ khi đấu với thể chất xui xẻo tương khắc, gần như không thể bị người ngoài giết được.

Lạc Vân Dã còn nhìn thấy, nếu thể chất xui xẻo chuyển nguy thành an bên trong hoàn cảnh tuyệt vọng, tu vi cũng sẽ tăng nhanh hơn.

Nếu thể chất xui xẻo muốn thay đổi cảnh ngộ vì tu vi càng tăng lên mà càng xui xẻo của mình, cũng chỉ có thể giết chết người có thể chất may mắn, cướp lấy lực lượng thành Hỗn độn đạo thể. Từ đó may mắn vờn quanh, thiên địa linh bảo đều có dễ như trở bàn tay.

Hắn nhìn xong, ống tay áo hơi chuyển động, ngón tay thon dài trắng như tuyết bóp nát toàn bộ quyển sách hiện lên kim quang kia.

Giờ phút này Thời Diễm được ma khí vây quanh, khí tức đã dần vững vàng, đôi mắt đen kia nhẹ nhàng liếc nhìn hai tay giao nhau dưới tay áo của hắn, nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi muốn che chở cho nữ tử kia?"

"Nương của ta đã sớm đầu thai chuyển thế." Lạc Vân Dã bình tĩnh nói: "Có lẽ bây giờ bà ấy đã có chồng, có con trai có con gái---"

"Im miệng!" Trong mắt Thời Diễm bùng lên lửa giận, ma khí quanh thân ngày càng mãnh liệt, khắc chế giận dữ nói: "Ngươi không muốn giết nàng ta. Nhưng nàng ta vì thăng thiên, có thể giết chết ngươi, cướp lấy khí vận trở thành Hỗn độn đạo thể!"

"Nàng sẽ không." Lạc Vân Dã chắc chắn nói.

Thời Diễm cười lạnh: "Nàng ta sẽ không? Nàng ta sẽ không?"

Gã giống như muốn nổi giận, nhưng nhìn vào đôi mắt xinh đẹp giống với Lạc Lăng thì hơi hoảng hốt, cuối cùng vẫn lựa chọn điều chỉnh hô hấp, lửa giận dần dần lắng xuống.

Thời Diễm hơi than thở một tiếng, giọng nói lộ ra mệt mỏi nặng nề: "Vân Dã, ta từng lén nhìn thiên cơ vì A Lăng, bị thương căn cơ, đã không còn sống được bao lâu nữa. Tâm nguyện duy nhất của ta, chính là làm A Lăng sống lại. Ta hy vọng ngươi có thể cứu nương mình về, nếu không. Ta cũng không hy vọng ngươi chết trong tay nữ tử kia."

"Sẽ không." Lạc Vân Dã vẫn rất chắc chắn.

Thời Diễm nhìn bộ dạng bị đầu độc rất sâu của hắn, nâng tay phải lên, huy động một đạo ma khí.

"Đây là thiên cơ có liên quan đến ngươi mà ta nhìn lén được, ngươi nhìn một chút sẽ biết."

*

Bình Luận (0)
Comment