Ngu Tri Dao đẩy tay hắn ra, tủi thân nghẹn ngào nói: "Ta, ta không phải chỉ tu luyện hai viên linh tủy vạn năm thôi sao, ngươi đã tức giận với ta?"
Ngu Tri Dao càng nghĩ càng tức giận, bắt đầu quở trách hắn: "Trước kia khi ta vẫn chưa đồng ý sau này kết đạo lữ với ngươi, ngươi nói sau này mặc kệ là có được thứ gì tốt, đều sẽ đưa ta trước. Hiện giờ ta cũng chỉ dùng có hai viên linh tủy vạn năm của ngươi thôi mà ngươi đã thế này rồi?"
"Đúng thế, đúng thế!" Mặt Hoa Hoa đỏ lên, tức giận nói: "Ta còn tưởng giận nhau lâu như vậy là vì chuyện gì? Thì ra chỉ là hai viên linh tủy vạn năm, Tiểu Vân à, xem ra ta nhìn lầm ngươi rồi, ngươi đúng là loại người so đo hẹp hòi! Đối xử như thế với đạo lữ, ở Yêu tộc bọn ta ngươi mà như thế thì đã bị nhét vào lồng heo dìm xuống nước rồi!
Linh Tu không đồng tình nói: "Tiểu Vân, việc này quả thật là lỗi của ngươi."
Kỷ Phù cười giễu một tiếng: "Chỉ là hai viên linh tủy vạn năm, mà làm như là báu vật gì vậy."
Thời Việt như đang đấu tranh, do dự một chút cũng nói: "Ca ca, chỉ là hai viên linh tủy vạn năm, không có thì thôi. Tình cảm giữa ngươi và Tiểu Ngư mới là quan trọng nhất."
Thời Diễm đang ngồi trên cao: "..."
Chỉ là, hai viên linh tủy vạn năm?
Đừng nói là Lạc Vân Dã, là gã cũng sẽ tức giận.
Phải biết là toàn bộ Vân giới cũng chỉ mới mấy vạn năm lịch sử?
Mà khái niệm của đám người này thực sự làm chấn động nhận biết cơ bản của gã, đến người coi trọng tình thân như Thời Việt cũng đứng về phía cái người thể chất may mắn kia!
Thời Diễm nghẹn họng.
Đây vẫn là lần đầu tiên gã cảm nhận được đau khổ của người có thể chất xui xẻo.
Cái sự xui xẻo này, nói làm cho người ta phải chịu đổi trắng thay đen cũng không phải là nói quá.
Thời Diễm đau đầu xoa xoa mi tâm.
Thiếu niên áo đen phía dưới vẫn đang cam chịu cúi đầu nghe thiếu nữ áo xanh và đám bạn quở trách, tiếng nói chuyện không ngừng truyền đến tai Thời Diễm.
Mắt thấy Ngu Tri Dao có xu thế ngày càng tức giận, Thời Diễm vội nói: "Được rồi, chỉ là hai viên linh tủy vạn năm mà thôi. Vừa hay trong bảo khố trong cung cũng có, bảo Thời Việt dẫn ngươi đi lấy đi."
Âm thanh quở trách của Ngu Tri Dao ngừng lại.
"Nhân số Vân giới đông đảo, có thể quen biết, thấu hiểu lẫn nhau, cuối cùng kết thành đạo lữ là việc không dễ, chớ làm tổn thương đoạn tình cảm này." Thời Diễm thở dài: "Ta và A Lăng không có cách nào ở bên nhau, ngươi và Vân Dã nên cố gắng trân trọng mối tình này mới phải."
Sắc mặt tái nhợt của gã tràn đầy phiền muộn.
"À, cảm ơn sự Ma vương đã chỉ điểm." Ngu Tri Dao hít mũi một cái, dùng tay áo lau đi nước mắt trên gò má, nhắc nhở gã: "Hai viên linh tủy vạn năm này của ta là hàng thượng phẩm, Ma vương bệ hạ không thể đưa loại thứ đẳng được."
Vẻ phiền muộn trên khuôn mặt mà Thời Diễm vừa diễn ra trực tiếp cứng đờ.
Gã cố gắng mỉm cười, bình thường nói: "Tất nhiên sẽ không khiến ngươi thất vọng."
"Thật ra ấy, Ma vương bệ hạ, trước đó ta và Tiểu Vân đã quyết định sau khi rời khỏi Ma vực sẽ kết thành đạo lữ trước mặt sư môn." Ngu Tri Dao tiến lên hai bước, bắt đầu nghiêm túc nói đạo lý với Thời Diễm ở bên trên: "Đường đến Ma vực xa xôi, có thể là rất lâu sau bọn ta sẽ không trở lại. Ngài xem, có muốn làm cái lễ trước không?"
Thời Diễm: ?
"À đúng rồi, sư môn của ta rất coi trọng lễ tiết, trước khi hai bên kết thành đạo lữ, bên nam phải có sính lễ. Sư tôn của ta niệm tình lúc trước Tiểu Vân không cha không nương, nên có thể miễn. Giờ người đã có cha ruột, Ma vương bệ hạ xem có muốn giúp đỡ một tay chuyện sính lễ này hay không?"
Thời Diễm: ????
"Là thế này." Hoa Hoa thấp giọng nói, "Vương thất Yêu tộc bọn ta cưới vợ, sính lễ chín chín tám mốt rương dị bảo là quy cách cơ bản, nếu không sẽ bôi nhọ thanh danh của vương thất Yêu tộc. Thực lực của Ma tộc hơn xa Yêu tộc, vương thất kết đạo lữ, cũng phải được 100 cái chứ?"
Kỷ Phù trực tiếp cảm thán một câu: "Có tám mốt thôi á? Thế là không được rồi? Phong chủ cung chủ của Vân Cảnh thánh địa đều phải một 120 rương!"
Linh Tu nghiêm mặt: "Nghe nói năm đó phong chủ Thổ Linh phong bên cạnh kết đạo lữ, chuẩn bị hết thảy 888 cái rương!"
Kỷ phù: "..."
Hay lắm, vẫn là ngươi giỏi chém gió!
"Khỏi phải nói, ta còn nghe nói ít năm trước thành chủ Nhạn thành đã dùng 1000 rương kỳ bảo, mới khiến thanh mai của ngài ấy miễn cưỡng đồng ý. Chậc chậc chậc, cảnh tượng đó hoành tráng cực." Hoa Hoa lắc đầu cảm thán.
Thời Diễm: "..."
Gã bắt đầu có chút hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ là do đã quá lâu gã không tiếp xúc với Vân giới bên ngoài, cũng không biết việc kết đạo lữ đã có sự thay đổi lớn đến nhường này?
Gã gạt bỏ suy nghĩ, nhìn Lạc Vân Dã bằng ánh mắt hơi phức tạp, sau đó dời mắt, gật đầu với Ngu Tri Dao nói: "Được. Tuy Vân Dã không lớn lên bên cạnh ta, nhưng cũng là thành viên vương thất, mọi thứ cứ làm theo như Nhân tộc Yêu tộc các ngươi đi."
Thời Diễm vừa nói xong, Ngu Tri Dao liền cười nói cảm ơn. Lúc rũ mắt, bên trong đôi mắt hạnh ngậm nước kia xoẹt qua một tia sáng.
Mặc kệ là sính lễ ở Nhạn thành, hay là Vân Cảnh thánh địa, đều là nửa thật nửa giả bịa ra. Cái gã Ma vương này, quả nhiên không biết tí gì về quy củ kết đạo lữ hiện tại.
Rốt cuộc là gã đang dung túng cho chút tâm tư vặt vãnh này của bọn họ.
Hay là... Thật sự không biết tí gì?
Chuyện thành thân kết thông gia, vốn dĩ chỉ phổ biến trong người phàm ở Vân giới.
Một ngàn năm trước, giữa các tu sĩ mới bắt đầu phổ biến loại nghi thức kết đạo lữ này.
Chẳng qua các tu sĩ cũng chỉ xem như mượn chút may mắn, đa số là lúc kết đạo lữ khiêng mấy cái rương. Trước mắt nhiều nhất chính là 88 chiếc rương kỳ trân dị bảo của thành chủ Nhạn Thành, từng chấn động một thời ở Vân giới.
Mọi người thêu dệt rõ ràng chính là muốn bẫy Thời Diễm một trận, sau khi Thời Diễm nhìn Lạc Vân Dã, đồng ý, giống như cố gắng bù đắp lại.
Tất cả hình như đều hợp tình hợp lý.
Tuy nói một Ma vương trăm công nghìn việc, không biết chuyện sính lễ cụ thể, cũng không phải là không thể.
Nhưng Ngu Tri Dao từ trong thái độ trầm mặc ban nãy của gã, có một loại cảm giác kỳ quái.
Loại cảm giác đó giống như là, Thời Diễm cũng không biết chuyện kết đạo lữ phải có sính lễ vậy.
Ngu Tri Dao từng dựa vào trực giác của mình tránh khỏi vô số nguy hiểm, nàng âm thầm ghi nhớ, tạm thời thu lại nghi ngờ trong lòng, đi theo Thời Việt đến bảo khố của Ma vương cung trắng trợn vơ vét của cải.
Lạc Vân Dã trải qua lời nhắc nhở âm thầm của Thời Diễm, lần nữa "hòa hảo như lúc ban đầu" với Ngu Tri Dao.
Thời Diễm ở xa xa nhìn bọn họ rời đi, ánh mắt hơi dừng lại trên bóng lưng gầy nhỏ của thiếu nữ áo xanh.
Lúc nãy gã cảm nhận được một chút cảm giác quái dị, dường như là bị vận thế bí ẩn nào đó ảnh hưởng.
Đôi mắt màu đậm của Thời Diễm híp lại, gã không có xem thường thể chất xui xẻo của Lạc Vân Dã, càng không xem thường thể chất may mắn của Ngu Tri Dao.
Nên tránh chạm gặp mặt nhiều.
Thời Diễm rũ mắt, thoáng trầm tư chốc lát.
Hai ngày sau, tin tức Ma vương tuyên bố bế quan lại truyền ra từ trong Ma vương cung.
Mọi người lấy đầy thứ từ trong bảo khố của Ma vương cung, ăn ngon uống ngon, dùng bảo bối trong bảo khố tu luyện. Biết được Ma vương bế quan, mọi người bố trí kết giới xong, lại tụ tập thành một đống rồi thì thầm.
Hoa Hoa biến thành con nhím lông trắng, uốn éo cái mông lập tức chui vào trong đống linh ngọc trộm được từ trong bảo khố, trong khi cắn rột rột, còn thò đầu ra lẩm bẩm nói: "Tại sao tên Ma vương này lại keo kiệt như vậy chứ? Không phải chỉ là trộm chút bảo bối của gã thôi sao, không ngờ lại tức tới bế quan rồi? Gã bế quan, chúng ta phải làm sao? Ngay cả tiểu Bạch Vũ cũng không biết nơi trở về Nhân tộc và Yêu tộc ở nơi nào, chúng ta phải rời khỏi Ma vực như thế nào đây?"
"Làm sao rời khỏi Ma vực?" Đôi mắt hạnh của Ngu Tri Dao lim dim, hiển nhiên là mới tỉnh ngủ không lâu. Nàng lười biếng cắn một miếng đào vàng khô, thuận miệng nói: "Buông thả đi! Buông thả đến mức gã không thể không đưa chúng ta trở về. Ngươi sẽ không thật sự tin là gã bế quan chứ?"
Con nhím lông trắng ôm linh ngọc nghẹn một chút.
Lạc Vân Dã gật đầu: "Tiểu Ngư nói rất có đạo lý."
Thời Việt đã quen với khuôn mẫu chung sống trước kia, lúc này buột miệng nói ra: "Ca ca nói đúng."
Linh Tu mỉm cười: "Đúng là buông thả đến tận cùng có thể trở về!"
Kỷ Phù vui vẻ vỗ tay: "Đúng là như vậy!"
Hoa Hoa dùng đôi chân trước ôm linh ngọc: ?
Đôi mắt nho nhỏ của hắn ta tràn đầy sự nghi ngờ sâu sắc, thậm chí hoài nghi đám người này trốn hắn ta lén lút tạo ra một nhóm riêng.
Con nhím lông trắng không hiểu phát ra nghi vấn: "Buông thả? Không tu luyện, vậy nếu gặp phải nguy hiểm ở Ma vực, há chẳng phải là chết càng nhanh hơn?"
*