Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 301 - Chương 301.

Chương 301. - Chương 301. -

Ngu Tri Dao cười ném miếng đào vàng khô cuối cùng vào trong miệng, ngả người về sau dựa trên vai của thiếu niên áo đen: "Ma vương muốn Tiểu Vân giết ta, nhưng điều kiện trước tiên là cần tu vi của ta đạt tới Thiên Nhân cảnh. Trước đó, ta tuyệt đối sẽ không chết ở Ma vực. Còn chuyện lúc nào thì chúng ta trở về!"

Nàng chỉ đỉnh đầu của mình: "Chờ Thiên Bảng đi."

Mọi người gật đầu một cái.

Con nhím lông trắng: "..."

Hắn ta ôm linh ngọc nhìn bên trái một chút, lại mê mang nhìn bên phải một chút. Tại sao tất cả mọi người đều biết, hắn ta lại không hiểu?

Chẳng lẽ đây chính là sự chênh lệch giữa hắn ta và tu sĩ Thiên Bảng sao?

Đáng ghét!

Hoa Hoa lập tức biến phẫn nộ thành ham muốn ăn uống, dùng móng vuốt nhỏ gian nan ôm lấy linh ngọc có thể tăng linh khí, rột rột liều mạng cắn.

Mọi người thấy vậy bật cười, ngoại trừ tổ cá mặn, tổ cuồng tu luyện thì cố gắng tu luyện trong tĩnh thất ở dưới đất.

Tổ cá mặn hoàn toàn bắt đầu cuộc sống cá mặn của mình. Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã ngoại trừ ở trong sân thoải mái phơi nắng, tu luyện lười biếng, thì chính là đắp mặt nạ, ăn uống rồi nằm ngủ.

Trong Ma vực, có Ma vương âm thầm bảo vệ hộ tống, Ngu Tri Dao mang cái chụp mắt, nằm trên sạp giường mềm mại, thỏa mãn ngủ say sưa.

Hai con cá mặn cùng nhau vui vẻ mặc kệ mọi thứ.

Ở trong Ma vực nguy cơ bốn phía này, bước vào cuộc sống dưỡng lão trước thời hạn.

Ngu Tri Dao cũng không nhịn được cảm khái.

Thiên Bảng xuất hiện ngang trời, khiến cho nàng phải phiêu bạt bận rộn giữa Nhân tộc và Yêu tộc trong hai năm này, ngược lại sau khi rơi vào Ma vực, có thể hoàn toàn buông thả nghỉ ngơi.

Ban ngày hai người ngủ đủ rồi.

Ban đêm liền ngồi trên nóc nhà, mang theo một đống đồ nướng và rượu, đi ngắm sao và trăng có một không hai ở Ma vực.

Đêm ở Ma vực, giống như bóng tối hoàn toàn bao phủ ở khắp nơi, làm cho vầng trăng khuyết và ngôi sao đặc biệt sáng ngời lấp lánh.

Tối nay là tết Nguyên Tiêu của Ma vực, ngày đoàn viên của nhà nhà. Đám bằng hữu cũng lần lượt ngừng tu luyện, phi thân lên nóc nhà cùng ăn bữa khuya.

Lão nhân tóc trắng đứng lặng ở chỗ bóng tối trên hành lang dài, nhìn đám thiếu niên náo nhiệt trên nóc nhà xa xa kia, gương mặt mang theo nụ cười nhẹ, lắc đầu.

Xung quanh sáu người đều là kết giới che chắn, lão không định phá vỡ kết giới, thám thính bọn họ nói gì. Lão nhân chỉ bưng bàn ăn, để sáu chén bánh trôi nóng hổi lên chiếc bàn đá trong sân, rồi xoay người men theo một hướng khác của hành lang dài đen nhánh rời đi.

Lúc này, trên nóc nhà.

Ngu Tri Dao tìm một tư thế thoải mái nhất ngồi xuống, chân đạp trên một khối gạch lưu ly, một tay cầm xiên nướng, cảm khái nói: "Chà, nếu như ta vẫn không đột phá, có phải có thể một mực ăn no chờ chết không?"

"Mơ thật đẹp." Kỷ Phù ha ha cười nói: "Tiểu Vân được xem như là người muốn giết ngươi, đã được Ma vương nâng lên một cảnh giới. Bây giờ gã không có cách nào nâng cao tu vi của ngươi, nếu không chỉ cần chớp mắt một cái, là có thể đưa ngươi lên Thiên Nhân cảnh."

"Thật ngưỡng mộ." Hoa Hoa ngả về sau nằm ở trên nóc nhà, đón gió nói: "Ai mà không muốn không cần tu luyện cũng có thể trở thành đại lão lợi hại chứ?"

Ngu Tri Dao: "..."

Đúng là có đạo lý.

Không cần tu luyện, ăn no chờ chết cũng có thể từ Quy Nhất Cảnh trung kỳ đến Thiên Nhân cảnh, ngoại trừ phiền phức phía sau, thật lòng thì không thua thiệt!

Lạc Vân Dã rất tự nhiên nhận lấy cây que đã ăn hết trong tay nàng, thay nàng sửa lại tóc bị gió thổi loạn trên gò má: "Tiểu Ngư muốn làm như thế nào thì làm như thế đó, ta sẽ bảo vệ Tiểu Ngư thật tốt."

Thời Việt ở một bên chống mặt nhìn về phía bầu trời xa xăm, nghe tiếng nghiêng đầu qua, từng chữ từng câu nói: "Ta sẽ bảo vệ ca ca và Tiểu Ngư."

Vừa dứt lời, xa xa truyền tới hai tiếng ầm ầm, pháo bông đủ loại màu sắc nổ tung rực rỡ trên bầu trời.

Rất nhanh, một đóa lại một đóa, liên tiếp không ngừng, chiếu sáng không gian bị tối đen che lấp này.

Thời Việt ngẩng mặt lên, nhìn những đám pháo bông lóa mắt kia, trong đôi mắt đen thẫm cũng giống như bị pháo bông nhuộm lên ánh sáng.

Hai tay của hắn ta chống gò má mỉm cười nói: "Giờ tý rồi."

"Ở Ma vực của ta, nếu như có thể cùng nhau trải qua giờ tý vào tết Nguyên Tiêu, thì có thể phù hộ năm sau vẫn bình an đoàn viên." Thời Việt nghiêng đầu nhìn về phía mọi người, trên gương mặt trẻ con tinh xảo hiện lên một nụ cười đơn thuần: "Đây là lần đầu tiên ta cùng người khác trải qua giờ tý ở Ma vực, cảm ơn ca ca, Tiểu Ngư, Kỷ Phù, Linh Tu và Tiểu Hoa."

"Năm sau chúng ta vẫn sẽ cùng nhau." Kỷ Phù đưa cho hắn ta một xiên thịt nướng: "Cũng sẽ đưa ngươi đi xem hội đèn lồng vào tết Nguyên Tiêu của Nhân tộc ta."

"Được." Thời Việt chân thành cười với nàng ấy.

Thiếu niên rất xinh đẹp, lúc chân thành cười lên có hai lúm đồng tiền, Kỷ Phù suýt chút nữa bị nụ cười kia làm cho hoa mắt.

"Cùng nhau trải qua! Cũng đưa các ngươi đi xem tết Nguyên Tiêu ở Yêu tộc ta." Hoa Hoa cắn xiên nướng: "Ngày đó trên đường phố của chúng ta đều là đủ loại thức ăn ngon."

Linh Tu nói: "Vân Cảnh thánh địa của chúng ta cũng không tệ, còn có đèn lồng linh thực."

Đại Ma vương ở trong ngọc dưỡng hồn mãn nguyện trở mình một cái, bốn ngàn năm trước nàng ấy còn chưa có ăn tết Nguyên Tiêu, đối với tết Nguyên Tiêu chỗ nào đều rất mong đợi.

"Nhân gian cũng không tệ." Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã hai mắt nhìn nhau một cái, đề nghị: "Nếu không thì chúng ta một năm trải nghiệm một nơi?"

Mọi người đều đồng ý: "Được."

Thời Việt rất ít khi vui vẻ như vậy, hắn ta nghe những bằng hữu của mình hứa hẹn một năm lại một năm của sau này, tựa như bây giờ đã có thể thấy được cảnh tượng đoàn viên náo nhiệt.

Hắn ta cười cong mắt.

Thật tốt.

Lúc Thiên Bảng màu vàng chói mắt treo ở chân trời lại phát khen thưởng, đồng thời công bố vị trí của tháng mới, vị trí đã xuất hiện thay đổi nho nhỏ.

Lạc Vân Dã đứng ở vị trí cao nhất, Ngu Tri Dao rơi ở vị trí phía sau, Thời Việt thứ ba, Linh Tu thứ tư, Kỷ Phù thứ năm.

Địa điểm cũng hoàn toàn từ lòng đất Ma vực đổi thành Ma vương thành.

Sự thay đổi của Thiên Bảng, chấn động toàn bộ Ma vực.

Trong lúc nhất thời, vô số bài đăng xuất hiện trên phần "Nơi nhân ma tụ tập" của kính Linh thông, ở Ma vực dưới lòng đất, những Ma tu cao cấp phẫn nộ tuyên bố phải bắt được bọn họ.

Nhân tộc thì bắt đầu chế độ châm biếm, lấy ưu thế nhiều người sức mạnh lớn, chọc cho đám Ma tu tức đến dậm chân liên tục.

Mà những người trong cuộc bị Ma tu oán hận, không hề cảm thấy hốt hoảng, ngược lại vô cùng mãn nguyện bước vào cuộc sống dưỡng lão.

Phủ đệ của Thời Việt nằm ở khu vực tốt nhất trong Ma vương thành, mặc kệ là phong cảnh hay là linh khí, đều là tốt nhất.

Tổ cuồng tu luyện tiếp tục tu luyện, tổ cá mặn thì nhàn nhã sống qua ngày. Lúc Thiên Bảng công bố vị trí, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã còn đang ngồi bên một con sông ở ngoài phủ, tay cầm cần câu, vô cùng kiên nhẫn câu cá.

Trong thùng gỗ đựng nước ở bên cạnh, mấy con cá quả đang bơi tán loạn vỗ nước bắn tung tóe, nhảy nhót tưng bừng.

Hai người cầm cần câu, không che giấu, bình tĩnh nhận phần thưởng Thiên Bảng mới phát, hơn nữa còn chia cho nhau.

Ngu Tri Dao: "Tiểu Vân, phần thưởng lần này của ta là đan dược cửu phẩm Tỉnh hồn đan, có thể làm cho linh hồn tỉnh lại trong thời gian ngắn."

Nàng chống mặt có chút nghi hoặc: "Tại sao ta luôn được phát một ít đan dược linh hồn?"

"Vận may của Tiểu Ngư tốt, đan dược linh hồn mà Thiên Bảng phát, nhất định là rất có ích với Tiểu Ngư." Lạc Vân Dã vừa nói, cổ tay dùng sức nhấc cần câu, xách lên một con cá quả chỉ có ở Ma vực.

Hắn lấy con cá quả kia xuống, lau sạch ngón tay, đi tới ngồi xuống bên cạnh Ngu Tri Dao.

Lạc Vân Dã mở lòng bàn tay ra, một cây trâm cài tóc màu xanh biếc óng ánh lẳng lặng nằm ở trong tay hắn: "Phần thưởng lần này của ta là trâm linh dược tiên khí, nếu luyện đan sư đeo lên, lúc luyện đan có thể nâng cao cảm giác điều khiển liều lượng dược thảo."

"Tặng cho Tiểu Ngư." Hắn đưa cây trâm cài tóc về phía trước.

Ngu Tri Dao chớp mắt: "Đeo cho ta."

Thường ngày Lạc Vân Dã thường xuyên quấn tóc cho nàng, bây giờ đeo trâm cài tóc cũng rất thuần thục.

Ngu Tri Dao đóng kính Linh thông trong tay lại, soi trước mặt kính: "Thật đẹp!"

Lạc Vân Dã cười sờ đỉnh đầu của nàng một cái.

Ngu Tri Dao ôm cổ của thiếu niên, hôn hắn một cái.

Lạc Vân Dã: "..."

Thiếu niên mặt đỏ tía tai, cầm thùng gỗ đi nhanh về phía trước.

Bình Luận (0)
Comment