Hai người kết thúc hoạt động câu cá nhàn nhã, dùng ốc dẫn âm liên lạc với những người khác xong, rồi ở một chỗ đất trống bắt đầu nướng cá.
Thịt của con cá quả chỉ có ở Ma vực này tươi non, sau khi nướng lên gần như là tan trong miệng.
Hoa Hoa là người duy nhất chưa ích cốc, lúc lướt phần "Nơi nhân ma tụ tập", dùng thần niệm nhiệt tình chui vào cuộc chiến chửi mắng, sau khi lấy sức lực của một người tranh luận thắng một đám ma tu, khi nghe được tin tức trong ốc dẫn âm thì háo hức chạy tới ăn uống chùa.
Dùng thức ăn quét sạch tất cả sự mệt mỏi sau khi thắng lợi!
Những người còn lại vẫn tu luyện, giống như không có ai để ý đến chuyện Thiên Bảng để lộ vị trí.
Ma vương âm thầm bế quan ngày nào cũng nghe tin tức mà thuộc hạ ở Bạch phủ truyền đến, thiếu chút nữa không nhịn được lại ho ra máu.
Bình thường mà nói, cả đám bọn họ phải tìm cách ra khỏi Ma vực ở khắp nơi trong Ma vương thành, chứ không phải co đầu rút cổ ở trong phủ đệ nho nhỏ lười biếng hưởng thụ!
Hôm nay Thiên Bảng đã để lộ vị trí, chẳng lẽ lại không sợ bị Ma tu bắt được?
Nhất là sự lười biếng không tiến bộ của Ngu Tri Dao, càng làm cho Thời Diễm cảm thấy nhức đầu.
Lạc Vân Dã đã nhận thức rõ "vận mệnh" tương lai của mình, nhưng để cùng với người có thể chất may mắn lười biếng bồi dưỡng cảm tình sâu hơn, không thể không ngừng tu luyện, cùng nàng ăn uống vui đùa và ngủ.
Lần đầu tiên Thời Diễm biết Vân giới còn có tu sĩ một ngày có thể ngủ trên 6 canh giờ.
Ngu Tri Dao thật là làm cho gã mở rộng tầm mắt.
Trong lòng Thời Diễm nổi cáu, tạm thời cũng không có manh động. Gã ngược lại là muốn nhìn thử xem, những tên này có thể trốn tránh tới khi nào?
Ma vương âm thầm ra lệnh triệu tập Ma tu tinh nhuệ ở Ma vực dưới lòng đất, trở về Ma vương thành tìm kiếm tu sĩ Nhân tộc Thiên Bảng, căn dặn bất cứ nơi nào cũng không thể bỏ qua.
Gã muốn ép bọn họ tu luyện vươn lên.
Trong Ma vương thành, không nói tới những Ma tu chạy tới từ nơi khác, ngay cả Ma tu trong thành, cũng đang tự tìm kiếm tu sĩ Nhân tộc Thiên Bảng.
Ngu Tri Dao trực tiếp giả mạo Ma tu mở ra một cuộc chiến trên kính linh thông.
Đầu tiên tạo một bài viết có tiêu đề thích hợp
[Bài đăng chân tướng: Đáng ghét! Tiểu điện hạ lại bị tu sĩ Nhân tộc Thiên Bảng hãm hại đến nước này!]
Nội dung phía dưới bài đăng: [ Lén lút cạnh tranh, sau đó làm tất cả mọi người kinh diễm: Xin chào các huynh đệ Ma tu, ta là quản sự trong phủ của tiểu điện hạ, mấy ngày trước tiểu điện hạ bị thương cả người, bị băng bó tới gần như không thấy rõ mặt mũi ho ra máu quay trở về!
Vốn dĩ tiểu điện hạ là muốn trà trộn vào nội bộ bắt Nhân tộc Thiên Bảng, nhưng thời khắc mấu chốt lại bị một tên Ma tu ngu ngốc chọc thủng thân phận thật sự. Kết quả là bị bốn vị tu sĩ Nhân tộc Thiên Bảng đáng hận kia tính toán bắt lại, còn bị hành hạ đến chồng chất vết thương.
Bọn họ một đường lợi dụng điểm yếu uy hiếp tiểu điện hạ rời khỏi Ma vực dưới lòng đất, sau khi đi tới Ma vương thành vẫn làm hại tiểu điện hạ, thậm chí ác độc đến mức lột vảy rồng của tiểu điện hạ!
Trời ơi! Đây rốt cuộc là sự méo mó của nhân tính, hay là sự tiêu vong của đạo đức!]
Từng chữ của người đăng bài đều tràn đầy phẫn nộ, khiến cho đám Ma tu đọc được trực tiếp nổi trận lôi đình.
Từng Ma tu đều bình luận tuyên bố phải lột da rút gân tu sĩ Nhân tộc Thiên Bảng..
Ngu Tri Dao còn thêm vào ở phía sau: "Nếu không phải Thiên Bảng công bố vị trí, những người đó có ý định chạy trốn, bọn họ nhất định sẽ không dùng tiểu điện hạ đang bị thương nặng hôn mê cùng tiên khí che giấu hơi thở ở trong phủ của ta!
Trước khi rời đi, đám người này còn cho tiểu điện hạ uống thuốc giải độc, nếu trong ba ngày chúng ta dám đuổi theo, nhân lúc độc tố còn sót lại chưa hết, lập tức muốn mạng của tiểu điện hạ.
Trên dưới Bạch phủ ta đều trở nên cẩn thận hôm nay ba ngày đã trôi qua,, mới dám nói ra chân tướng ở bên trong kính Linh thông!
Những tu sĩ Nhân tộc Thiên Bảng, thật là rất ác độc đáng sợ!"
Lần đổ thêm dầu vào lửa này, lập tức lấy được vô số sự căm hận của Ma tu, cùng muôn phần thương tiếc đối với tiểu điện hạ.
Bên dưới còn có mấy Ma tu vô cùng đau lòng.
[ Ta - nam Ma tu Quy Nhất Cảnh, ở đây chân thành tuyển nữ tu làm đạo lữ: Chuyện này ta cũng biết! Lúc giao thủ với tiểu điện hạ ở đường biên giới Thần Loan cung, ta và đồng đội trong nhóm đã đoán ra kế hoạch lớn của tiểu điện hạ, còn phối hợp với tiểu điện hạ tìm cách giành lấy tín nhiệm của đồng đội Nhân tộc và Yêu tộc!
Không biết tên ngu ngốc nào lại để lộ thân phận của tiểu điện hạ, nếu không thì bây giờ tiểu điện hạ đã sớm trong ngoài phối hợp với chúng ta, bắt được bốn vị tu sĩ Nhân tộc Thiên Bảng kia!]
[ Thân hình tướng mạo tuyệt đỉnh, tiểu tỷ tỷ Ma tu nhìn ta một chút: Đúng là kẻ ngu xuẩn trong đám Ma tu! Não có thể phát triển bình thường như chúng ta được không!]
[ Ta có thể có một nữ tu ma thỏ không: ( đã tìm được chớ quấy rầy) Ôi, đội trưởng, đội phó. Nếu chúng ta có mặt, thân phận của tiểu điện hạ chắc chắn sẽ không bại lộ! Tên Ma tu ngu xuẩn kia lại làm hại tiểu điện hạ bị tróc vảy rồng, tổn thương thân thể của điện hạ, đau ở trong tim ta này!]
...
Từng thành viên của đội ngân giáp Ma tu Quy Nhất Cảnh lúc trước hiện thân phẫn nộ với tên Ma tu ngu xuẩn kia, oán hận chia sẻ khắp nơi, cũng không cần Ngu Tri Dao mời thủy quân dẫn dắt tiết tấu.
Chỉ là thủy quân của tu sĩ Thiên Bảng lại kéo ra một nhịp điệu khác.
[ Vũ đấu Hoa Hoa: Tiểu điện hạ thật thê thảm! Đợi sau khi ta vào Ma vương thành, nhất định phải dâng lên tất cả thuốc trị thương thượng hạng mà ta có.]
[ Tu sĩ kham khổ: Vẫn là huynh đệ Ma tộc phía trên suy nghĩ chu đáo. Lần tập kích này của Ma tộc, ta còn lấy được chút bảo bối từ trên người của Nhân tộc, cũng cùng nhau dâng lên.]
[ Ta - nam Ma tu Quy Nhất Cảnh, ở đây chân thành tuyển nữ tu làm đạo lữ: Hai vị huynh đệ Ma tộc có tầm mắt! Nếu Ma vực mênh mông của ta ai cũng có thể có chỉ số thông minh không tệ như ngươi thì tốt rồi. Mặc dù kém một chút với ta...Tiểu điện hạ là bởi vì tên ngu xuẩn trong Ma tu ta mà phải chịu tai họa, ta cũng phải mang tất cả bảo bối lấy được trong lần tập kích này dâng lên!]
[ Thân hình tướng mạo tuyệt đỉnh, tiểu tỷ tỷ Ma tu mau nhìn ta một chút: Đội trưởng, ta cũng muốn đưa bảo bối vào trong Bạch phủ!]
Đám Ma tu bên dưới bài đăng bị dẫn dắt theo tiết tấu từng người gào khóc muốn dâng lên vô số bảo bối, an ủi tâm hồn và cơ thể bị thương của tiểu điện hạ.
"Thủy quân" tuyến đầu không được trả tiền, tấn công còn mạnh hơn thủy quân chân chính.
Ngu Tri Dao xem đến cả người đều ngốc rồi.
Bởi vì id của Kỷ Phù vô cùng nổi tiếng, chỉ có thể dùng ngón tay trượt lên trượt xuống trên mặt kính của kính Linh thông, làm một quần chúng ăn dưa, ha ha cười tới không dừng được.
Hoa Hoa và Đại Ma vương đang lướt kính Linh thông ở những chỗ khác nhau, thỉnh thoảng dùng thần niệm dẫn dắt tiết tấu.
Linh Tu vuốt ngực một cái, lúc biết Thời Oánh chơi vui vẻ, cũng không quấy rầy nàng ấy. Hắn ta rũ mắt, từ khóe môi tràn ra một chút ý cười, cùng Lạc Vân Dã bắt tay nhau dùng vải trắng quấn một vòng bên trái, lại quấn một vòng bên phải trên người của Thời Việt.
Trước khi quấn vải trắng, cả người Thời Việt còn bị thoa lên mùi vị của thuốc cầm máu, cuối cùng bị trói thành một cái xác ướp, cũng không giấu được mùi thuốc nồng nặc kia.
Thời Việt: "..."
Cũng may trói người không trói mặt, khuôn mặt sạch sẽ của mình không có bị thảm họa.
"Ca ca, Tiểu Ngư, ta đã thay tất cả Ma tu phục vụ trong phủ. Chỉ là ông ngoại của ta là tu vi Thiên Nhân cảnh, nếu ông ấy biết được ta xảy ra chuyện, tất nhiên sẽ tới xem tình hình của ta một chút. Ta như vậy không gạt được ông ấy." Thời Việt vùng vẫy hai cái, nghiêm túc đề nghị: "Bằng không thì, ta thật sự phải tróc chút vảy rồng?"
Ngu Tri Dao: "..."
Ôi, đứa trẻ thành thật này.
Nếu không phải là con cháu của Ma vương, đoán chừng cũng không sống trưởng thành được như ngày hôm nay.
"Không cần, không phải chúng ta còn có Thời gia gia của ngươi sao?" Ngu Tri Dao nói: "Cũng là Ma tu Thiên Nhân cảnh, xin ông ấy làm một cái thuật che mắt ngăn cản là được."
Thời Việt: "Tuy là Thời gia gia gần gũi với ta, nhưng ông ấy chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Phụ vương. Chuyện này, ông ấy không nhất định sẽ giúp chúng ta."
Ngu Tri Dao chắc chắn: "Ông ngoại của ngươi mạnh như vậy, Ma vương sẽ không để cho chúng ta chết. Cho nên ngươi cứ nói, Thời gia gia của ngươi nhất định sẽ giúp."
Thời Việt khẽ vuốt cằm: "Được."