Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 313 - Chương 313.

Chương 313. - Chương 313. -

Tiết tấu bình thường bị Linh Tu và Kỳ Phù làm rối loạn lên, mọi người cũng không biết hai vị tu sĩ Thiên Bảng có vào hay không, hai bên trố mắt nhìn nhau, tất cả không phát hiện đối phương có dấu vết dịch dung.

Còn về hai con cá mặn cố gắng chiến đấu với đống hải sản, thì hoàn toàn không được mọi người xem trọng.

Trước khi hai người Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao chân chính xuất hiện trước mắt đệ tử của Vân Cảnh thánh địa, trong ấn tượng của mọi người tự động lắp một tầng kính thần tượng cho bọn họ, hơn nữa còn có thể lây truyền ra cho mọi người.

Hai vị tu sĩ hạng nhất hạng hai của Thiên Bảng, tu vi vượt xa Linh Tu - được các đệ tử công nhận là thiên tài tu luyện, tất nhiên sẽ cao ngạo hơn xa người thường.

Lạnh lùng, ngạo nghễ, cuồng tu luyện, là đại từ dành cho bọn họ.

Làm cho chúng đệ tử hâm mộ lại bội phục.

Bởi vì bản tính hoàn toàn trái ngược của Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã, hoàn mỹ tránh được lần nghi ngờ này.

Mọi người ở chỗ này nghi ngờ lẫn nhau, nhưng không có một ai nghi ngờ Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã.

Bàn của "Mẹ già" Cận Hỏa còn cố gắng đút ăn cho bọn họ, để cho phòng bếp làm nhiều thêm.

Linh Tu mượn ly rượu, cuối đầu che giấu nụ cười trên miệng.

Nếu không phải hắn ta và Kỳ Phù sớm biết Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã, chỉ sợ đánh chết cũng không nhận ra.

Lúc cơm nước no nê, mọi người cũng không tìm được tu sĩ thần bí Thiên Bảng. Lúc này thêm các tu sĩ chạy đến vì xem tin tức trên kính linh thông, lại bắt đầu đi dạo bên ngoài cung Hỏa Tiếu cung, muốn tìm người.

Trong đại điện, Cận Hỏa lấy chung lắc xúc xắc ra.

"Nào nào nào! Chúng ta cũng tới chơi một ván." Cận Hỏa cười nói: "Thừa dịp Tịnh Thù sư tỷ không ở đây, hì hì."

Mọi người tự giác tụ lại, hai người trong đó còn vô cùng thành thật đi ra cửa ngó dáo dác.

Ngu Tri Dao: "..."

Đây chính là các đệ tử chỉ biết tu luyện trong truyền thuyết của Vân Cảnh thánh địa sao?

"Cận sư huynh, lần này ta đặt cược bàn cơ linh ngọc trắng đen, đánh cuộc bàn cờ thanh ngọc của ngươi!"

"Còn có ta còn có ta! Ta muốn đánh cược Ma linh tinh lấy được trong trận Ma tộc công kích vừa rồi, đánh cược Linh ngọc tinh của sư huynh!"

Cận Hỏa lập tức không đồng ý: "Từ sư đệ, Ma linh tinh mới có hữu dụng với Ma tu, ngươi lại dùng đổi Linh ngọc tinh của ta?"

Từ sư đệ vội vàng nói: "Ma linh tinh của ta rất to! Còn là loại cực phẩm, đổi Linh ngọc tinh kích cỡ như quả đấm của huynh, có được không?"

"Được." Cận Hỏa chờ những người khác đặt cược, bắt đầu lắc chung xúc xắc.

Ngu Tri Dao dắt Lạc Vân Dã khó khăn chen vào.

Cận Hỏa nhìn thấy hai người bọn họ, ngừng lắc chung, vội vàng nói: "Hai vị đạo hữu thánh địa, các ngươi cũng muốn chơi?"

"Ừ." Ngu Tri Dao gật đầu.

Cận Hỏa nhìn vào đôi mặt hạnh trong suốt của thiếu nữ, nhất thời có một loại cảm giác lừa gạt tiền của tiểu cô nương.

Lạc Vân Dã lại có một khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ, hai người nhìn vào đã biết dễ lừa.

Cận Hỏa xúc động, người đến từ thôn người phàm thật chân thành chất phác.

Ngay cả ăn cái gì cũng chờ miễn phí, sao hắn ta có thể xấu xa đi kiếm tiền từ bọn họ.

Sao có thể?!

Vì vậy Cận Hỏa hít sâu một hơi, nói thẳng: "Hai người các ngươi còn chưa chơi trò này. Ta cũng không khi dễ các ngươi, như vậy đi, các ngươi làm nhà cái với ta, Thua ta chịu, thắng thì cho các ngươi chọn mấy món."

Ngu Tri Dao suy nghĩ một chút, nhìn lướt qua Ma linh tinh cực phẩm nặng mấy cân kia, gật đầu.

"Cảm ơn Cận đạo hữu."

Hai người đứng sau lưng Cận Hỏa.

Cận Hỏa bắt đầu liều mạng lắc chung, lúc đặt chung lên bàn, mọi người đã lục tục đặt cược xong.

Ngu Tri Dao thấp giọng hỏi hắn ta: "Cận đạo hữu, ta có thể giúp ngươi mở chung không?"

Cận Hỏa cho rằng nàng chưa từng chơi, tò mò muốn chơi. Cho nên gật đầu lui sang bên cạnh một bước.

Ngu Tri Dao đưa tay mở chén, đếm số.

"Bốn sáu sáu, lớn!"

Cận Lửa kêu lên một tiếng: "Ha ha ha, thắng rồi!"

Hắn ta ôm một đống đồ đáng tiền đến chỗ mình, còn có một ít tiền bạc.

Bình thường Cận Hỏa thua nhiều thắng ít, lần đầu tiên thắng lớn như vậy, không nhịn được nhờ Ngu Tri Dao lại mở ba lần liên tiếp.

Một lần lại một lần thắng lớn, Cận Hỏa ôm một đống bảo bối, miệng cười cũng sắp đến mang tai rồi.

Hắn ta cười hì hì: "Điền đạo hữu, vận may của ngươi thật tốt."

"Làm cái gì vậy." Giọng nữ trong trẻo lạnh lùng ở trong điện vang lên, mọi người vây xem đặt cược đều như chim muông nhanh chóng bay mất.

"Ha ha, lại bị bắt rồi." Tần Thuậtôm kiếm, dựa vào cạnh cửa: "Tiểu Cận Hỏa, không nghe lời của Tịnh Thù sư tỷ ngươi nha, còn dám chơi những cái này? Không sợ cha ngươi lột da sao?"

Cận Lửa thấy mọi người đều chạy mất, chỉ có Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã còn ngây ngốc đứng bên cạnh mình, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qa, đồng thời chỉ cảm thấy người trong thôn chất phác, nghĩa khí!

Hắn ta xoa mặt một cái, lần đầu tiên nhượng bộ với người khác: "Sư tỷ, ta sai rồi, chuyện này không liên quan gì với hai người bạn này của ta. Sư tỷ, ngươi muốn phạt ta thì phạt đi."

"Phạt ngươi làm gì?" Thiếu nữ lạnh lùng trong trẻo đi đến, nhìn lưới qua Ngu Tri Dao, nhíu mày nói với Cận Hỏa: "Không được có lần sau, đừng làm hư người khác."

Cận Hỏa gật đầu như giả tỏi: "Vâng vâng vâng."

Thiếu nữ rời đi như một trận gió, Tần Thuậtđi theo phía sau cũng rất kinh ngạc: "Tiểu Cận Hỏa, hôm nay lạy thần tiên nào vậy, Tịnh Thù lại không phạt ngươi?"

"A? Không phạt ta?" Cận Hỏa lấy lại phản ứng, cũng không để ý đến Tần Thuật, vẫy tay với Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã: "Bạn tốt, tới đây tới đây, ngươi vừa ý món nào cứ tùy tiện lấy, lấy hết cũng được!"

Lạc Vân Dã vẫn luôn đi bên cạnh Ngu Tri Dao, Ngu Tri Dao từ trong đống bảo bối lấy một ngọc bội có ẩn chứa lực lượng linh hồn và khối Ma linh tinh cực phẩm kia.

Cận Hỏa thúc giục: "Lấy nhiều một chút, lấy nhiều một chút."

Vì vậy, Ngu Tri Dao lại cầm một ít linh thạch: "Đủ rồi."

Cận Hỏa: "..."

Nàng giúp hắn ta thắng nhiều người như vậy, nhưng chỉ lấy chút này?

Nhìn Ma linh tinh kia, còn lấy thứ không đáng tiền nữa chứ.

Ông trời ơi, trên đời này sao lại có người chân thành hiền lành chất phát như vậy?

Cận Hỏa máu nóng xông thẳng lên đỉnh đầu, trực tiếp nhét một đống đồ thắng được vào trong lòng Lạc Vân Dã: "Đây là quà ra mắt của ta, Cận Hỏa ta nhận định hai người là bạn rồi!"

Hai con cá mặn muốn trả đồ lại, lại bắt đầu tiến hành giằng co với Cận Hỏa, chọc cho Cận Hỏa - tiểu bá vương tính nóng như lửa của Hỏa Tiếu cung trực tiếp bỏ trốn.

Kỳ Phù vây xem toàn bộ quá trình bật cười một tiếng, dùng sức che miệng nhịn cười.

Linh Tu xoa chân mày, nói một câu với ốc biển dẫn âm, rời đi với Kỷ Phù.

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã được miễn phí ăn một bước tiệc hải sản lớn, còn nhân tiện được người ta tặng một đống bảo bối, bình yên trở lại Vô Tình phong.

Kỳ Phù đã cười đau cả bụng: "Tiểu Ngư ngươi đừng lo lắng nữa, mỗi ngày đều đi ra ngoài đi. Vận may này, đoán chừng ngày mai đi ra ngoài còn có thể kiếm một đống bảo bối đó."

Ngu Tri Dao thở dài một tiếng, nàng đưa Ma linh tinh cực phẩm cho Lạc Vân Dã, lại đưa ngọc bội có lực lượng uẩn dưỡng linh hồn cho Linh Tu: "Tặng tỷ tỷ."

"Cảm ơn." Linh Tu mỉm cười, lại chân thành nói ra một lời nhờ vả: "Tiểu Ngư, ta có thể ở cách vách ngươi không? Để cho tỷ tỷ cọ chút vận may của ngươi."

Ngu Tri Dao gật đầu: "Có thể, Vô Tình phong chúng ta ít người. Chẳng qua cọ vận may gì đó có tác dụng hay không, ta không biết."

Linh Tu cũng không bắt buộc, chỉ cười nói: "Có thể để cho chúng ta đi vào ở là được."

"Ta cũng muốn." Kỳ Phù vui vẻ nói: "Chúng ta chỉ ở chỗ này một năm, là có thể hội hợp với Thời Việt ở Tiên cung."

“Cũng được, lúc Thiên Bảng công bố, tuổi của Cận Hỏa vừa qua một trăm tuổi, nếu không ngươi nhất định đã bị vượt qua rồi." Linh Tu nhắc nhở nàng ấy: "Người giỏi có người giỏi hơn, tu luyện nghiêm túc một chút."

"Không cần thúc giục." Ngu Tri Dao nhướng mày nói: "Bị chen xuống, Tiểu Phù tỷ sẽ không được gặp Tiểu Bạch Vũ nữa."

Lần đầu tiên Kỳ Phù bị chọc cho đỏ mặt, nàng ấy lấy cây sáo xương màu đen kia ra, giả bộ giơ lên muốn đánh.

"Làm gì làm gì?" Ngu Tri Dao vội vàng núp sau lưng Lạc Vân Dã: "Sao lại còn lấy tín vật định tình ra dọa người vậy."

Lạc Vân Dã khẳng định: "Tính vật định tình này, quả thật dọa người."

Kỳ Phù: "..."

Trong nháy mắt nàng ấy cảm thấy cây sáo xương trong tay nóng phỏng tay, vội vàng cất đi, nói ra một câu "Ta đi tu luyện" sau đó không thấy bóng người nữa.

Ngu Tri Dao chớp mắt, len lén cười.

Lạc Vân Dã nghiêng người sờ đầu nàng.

Linh Tu nhìn hai người cố ý làm chuyện xấu, lắc đầu mỉm cười. Hắn ta sờ ngực mình, gần đây Thời Oánh vẫn luôn tu luyện, muốn nhanh chóng tu ra hình người.

Hắn ta cũng không thể kéo chân sau của tỷ tỷ được.

Hắn ta cần tu luyện đến tu vi cao hơn, mới có thể có nhiều tuổi thọ ở bên cạnh nàng ấy, chờ đợi nàng ấy.

Linh Tu bỏ ngọc bội linh hồn vào trong ngực, để cho tỷ tỷ tự mình hấp thụ.

*

Bình Luận (0)
Comment