Cứ như vậy bốn người trên Thiên Bảng bắt đầu ở cùng một chỗ, trừ Ngu Tri Dao và Hoa Hoa dùng ốc biển truyền âm, những người khác chỉ có thể dùng kính linh thông liên lạc với nhau.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã dùng khuôn mặt thật khác hoàn toàn với khuôn mặt dịch dung mà các đệ tử từng thấy, ở trong Vân Cảnh thánh địa ăn uống miễn phí, mỗi khi đi qua một chỗ, đều vén lên một trận sóng gió.
Hết lần này đến lần khác còn không có người nào phát hiện.
Hai người ở bên trong tông môn, còn kết bạn với một ít người.
Cận Hỏa rất sợ hai tu sĩ đến từ thôn người phàm bị lừa gạt, mỗi lần đều giống như mẹ già âm thầm chăm sóc bọn họ, còn giới thiệu rất nhiều người trong tông môn cho bọn họ quen biết.
Ngày thường các tu sĩ của Vân Cảnh thánh địa đều bận rộn tu luyện, vì hóa giải áp lực, đào tạo một yêu thích khác ngoài tu luyện.
Ví dụ như cầm kỳ thư họa, ví dụ như tiểu thuyết, ví dụ như trồng hoa, cắm hoa, ví dụ như niệm kinh phật.
Bên trong một đống người cuồng tu luyện, đột nhiên xuất hiện hai con cá mặn Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã hướng về cuộc sống hưởng thụ. Mọi người cảm thấy rất mới lạ, sau khi tiếp xúc, không có cảm giác áp lực phải tu luyện nhanh chóng, trái lại rất thả lỏng.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cũng quen được những người không bình thường, ví dụ như đại sư huynh của Cầm Ngự phong có thể niệm phật biến thành hát rap cùng với tiểu sư đệ của Thuẫn Chi phong thích vẽ tranh xấu như ma.
Tịnh Thù cũng bắt đầu xuất hiện nhiều lần bên cạnh Cận Hỏa, làm cho ánh mắt Tần Thuậtnhìn hắn ta ngày càng nguy hiểm.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã sống ở Vân Cảnh thánh địa rất là sung sướng, danh tiếng của Điền Tiểu Ngư và Điền Tiểu Vân cũng trở nên nổi tiếng trong vòng đệ tử.
Còn về hai vị tu sĩ Thiên Bảng thần bí, sau khi đi vào Vân Cảnh thánh địa, từng chỗ đi qua, các đệ tử cố gắng truy tìm, lại không phát hiện được bất kỳ dấu vết nào.
Dẫn đến chuyện hai người càng thần bí, cao lãnh, ngạo nghễ.
Lúc hai người Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã ở trong vòng đệ tử luôn gặp mấy trận thảo luận này.
Ngu Tri Dao cầm một miếng bánh ngọt, Cận Hỏa than thở: "Nửa năm rồi, ta còn chưa thấy qua bộ dạng của hai vị tu sĩ Thiên Bảng kia. Mặc dù đã nhìn bức họa rồi, nhưng sao cứ cảm thấy không giống người thật. Tiểu Vân Tiểu Ngư, hai người nói đi, vì sao thiên tài hiếm thấy bọn họ lại xem thường chúng ta như vậy?"
"Quá đáng! Bọn họ lại dám xem thường các ngươi!" Lạc Vân Dã là người đầu tiên ném một đống vỏ hạt dưa ra ngoài.
"Đúng vậy!" Ngu Tri Dao ăn miếng bánh ngọt cuối cùng, "Chúng ta nhiều người như vậy, tụ tập lại, đánh vào đi!"
"Không thể như vậy." Đại sư huynh Cầm Ngự phong chậm rãi chơi đùa cây sáo, cười ha hả nói: "Đều là đệ tử tông môn, tại sao có thể đánh đánh giết giết chứ? Không bằng để tiểu sư đệ của Thuẫn Chi phong vẽ một bức cho bọn họ đi."
Ngu Tri Dao hừ một tiếng: "Một bức sao đủ! Phải vẽ mười bức mới dược!"
Lạc Vân Dã đồng ý: "Vẽ nhiều một chút."
Đại sư huynh Cầm Ngự phong: "..."
"Cũng không cần thù hận như vậy đâu." Hắn ta dừng ngón tay đang chơi đùa lại, cười xoay tròn thu hồi sáo: "Tiểu Ngư Tiểu Vân thật là ác độc, trời ạ, sau này cũng không dám trêu vào các ngươi đâu."
"Cáo già! Ngươi cũng đừng khi dễ Tiểu Ngư và Tiểu Vân nhà chúng ta!" Cận Hỏa giống như gà mẹ bảo vệ gà con, "Hai thiên tài kia không muốn gặp chúng ta, thì không gặp, ta còn lười gặp bọn họ đây, ẩn ẩn núp núp."
Đại sư huynh Cầm Ngự phong lắc đầu, có ý ám chỉ: "Nếu bọn họ tránh, cũng là vì an toàn, hay là chờ qua một năm này đi.""
"Ta biết rồi." Cận Hỏa vén tay áo lên: "Ta chỉ là muốn đánh với bọn họ một trận, nhìn xem chúng ta chênh lệch với bọn họ bao nhiêu."
"Rất nhanh sẽ có cơ hội." Đại sư huynh Cầm Ngư phong trấn an hắn ta: "Ta nhận được tin tức, hình như tôn giả muốn vào mấy ngày gần đây mở bí cánh sau núi, thời hạn nửa năm của Chấp Pháp môn. Nửa năm này trôi qua, vừa vặn, thời gian Thiên Bảng định ra cũng kết thúc."
"Tôn giả cũng không muốn thấy bên trong tông môn đánh đầu rơi máu chảy." Cận Hỏa thở dài nói: "Vậy ta sẽ chờ một chút, chờ sau khi tiến vào bí cảnh, lại đánh với bọn họ một trận!"
"Đúng." Đại sư huynh Cầm Ngự phong cười cong đôi mắt hồ ly, dùng sáo vẽ một vòng trên bàn, âm thầm đề nghị: "Nếu bọn họ lạc đàn, bốn người chúng ta cùng tiến lên, tiêu diệt sự kiêu căng của bọn họ. Đợi tôn giả quyết định chuyện bí cảnh, ta sẽ thông báo cho đệ tử các cung các phong, tới gia nhập kế hoạch của chúng ta."
Cận Hỏa cười: "Ha ha, cáo già."
Hai người lớn tiếng mật mưu trước mặt người trong cuộc, hơn nữa còn vui vẻ hợp tác.
Tổ cá mặn: "..."
Nửa tháng sau, pháp chỉ của Tôn giả Vân Cảnh thánh địa truyền vào bốn cung năm phong, để cho các cung các phong sắp xếp cho các đệ tử mười ngày sau tiến vào bí cảnh sau núi của Chấp Pháp môn.
Thời gian là nửa năm.
Yêu cầu tu vi thấp nhất là Phá Hư cảnh.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã mượn cớ muốn bế quan đột phá Phá Hư cảnh với bạn bè, thật ra là ở bên trong Vô Tình phong ẩn ẩn núp núp với sư tôn Minh Lê, chịu đựng nửa tháng gió tanh mưa máu này.
Lần này tôn giả công bố tin tức ra, tương đương với việc để cho thời gian giết chết tu sĩ Thiên Bảng rút ngắn lại. Chỉ có đệ tử có thể đi vào bí cảnh sau núi, hơn nữa không thể nào cắt đứt lịch luyện có thời gian nửa năm này.
Hoặc là vào lúc này khi bọn họ chưa vào bí cảnh thì bị giết chết, hoặc cũng chỉ có thể đợi khi tiến vào bên trong bí cảnh sau núi mới có cơ hội.
Tu vi mấy người bọn họ không thấp, cơ hội sau càng mỏng manh hơn.
Ngay cả Linh Tu và Kỳ Phù cũng lẫn tránh ẩn nấp, không dám xuất hiện trước mắt mọi người trước khi vào bí cảnh.
Trong mười ngày này, có người bất chấp liều mạng, cầu giàu sang trong nguy hiểm, có hơn mười tu sĩ tấn công Vô Tình phong, trong đó có ba người hợp tác, đều là tu vi Quy Nhất cảnh hậu kỳ.
Chẳng qua tất cả đều bị đánh trọng thương, bị kéo đến Chấp Pháp môn hỏi cung.
Bên trong Vân Cảnh thánh địa không có ai nguyện ý bại lộ mình, âm thầm tập kích chỉ có một người trong tông môn, còn lại đều là tán tu được mời từ bên ngoài đến.
Chấp Pháp môn nghiêm hình bức cung, thuyết phục lừa dối, mới để lộ ra mấy vị trưởng lão đứng ở phía sau.
Vì vậy, lại một trận thay máu các trưởng lão.
Hơn mười ngày đó, toàn bộ Vân Cảnh thánh địa đều không yên bình.
Trước lúc ẩn núp ba người Minh Lê, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đã chuẩn bị xong một sơn động rộng rãi, ở đó ăn uống, chỉ chờ bí cảnh sau núi mở ra, an toàn qua nửa năm còn lại.
Chẳng qua trước một đêm bí cảnh sau núi mở ra, nàng nhận được truyền âm khẩn cấp của Hoa Hoa.
*