Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 318 - Chương 318.

Chương 318. - Chương 318. -

Hai loại này, mọi người đều không muốn gặp.

Loại một là sinh tồn càng lâu, thủ đoạn càng tàn nhẫn. Một loại khác là đại ma mới vừa bị bắt, chính là lúc tu vi mạnh nhất.

"Phù hộ ra trúng tầng một!" Kỳ Phù dạo tới dạo lui ở bờ sông, từ bờ bên kia đi qua bờ bên này, nhìn trời lẩm bẩm.

"Cố gắng lên!"Ngu Tri Dao vỗ tay cho nàng ấy.

"Được!” Kỳ Phù vui vẻ ra mặt: "Cảm ơn đạo hữu chúc phúc."

Linh Tu chậm rãi đi tới, sau khi hai người nhìn nhau, đang chuẩn bị đơn giản đụng vào mu bàn tay của Ngu Tri Dao cọ may mắn. Đáng tiếc còn chưa đụng được, đã bị Cận Hỏa xem thành tên lưu manh.

"Ngươi lại muốn sờ tay nàng!" Cận Hỏa tức giận: "Ta thấy hết rồi, Linh Tu, ngươi không biết xấu hổ! Người ta đã có đạo lữ rồi!"

Linh Tu: "Ta không có, ta chỉ muốn bảo sư muội sư đệ đồng môn của mình cẩn thận một chút thôi."

Cận Hỏa hừ một tiếng, giống như xuyên thủng lời nói dối của Linh Tu, kéo Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đi ra phía trước.

“Nhanh nhanh nhanh, chúng ra cách xa cái tên giả đạo mạo nghiêm túc này!"

Linh Tu: "..."

Hai con cá mặn bị gà mẹ Cận Hỏa che chở, cuối cùng Linh Tu không cọ được may mắn.

Sau khi mọi người quan sát xong, bắt đầu xuống sông bắt cá. Sau khi bắt cá ra khỏi mặt nước, cá sẽ biến thành một lệnh bài bạch học lạnh như băng.

Sau khi nhỏ máu, ngọc bài trơn bóng mới xuất hiện hoa văn và con số chính giữa.

Người lấy được lệnh bài nhỏ máu nhận chủ sẽ lên bờ cao giọng nói con số của mình, bắt đầu tìm kiếm đồng đội của mình.

Sau khi Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã tay trong tay đi xuống sông, thiếu nữ lập tức ôm chặc hắn: "Tiểu Vân nhanh bắt đi.”

Sau đó lúc thiếu niên đang cúi đầu mò cá, len lén hôn lên gò má của hắn.

Ngón tay bắt cá của Lạc Vân Dã hơi cứng, suýt chút nữa làm cho cá chạy mất.

Bắt con cá trắng vùng vẫy ra khỏi mặt nước, trong nháy mắt nó đã biến thành ngọc bài.

Ngu Tri Dao lại thúc giục hắn nhỏ máu.

Lạc Vân Dã nhỏ một giọt máu, con số trên ngọc bài dần dần biến thành số 1.

Ngu Tri Dao lập tức đưa tay dò vào nước, tiện tay mò cá, còn không ngừng lẩm bẩm: "Phù hộ ta rút được số 1! Rút được số 1! Rút được số 1!"

Tu sĩ huyết giáp ở bờ bên kia không khỏi cảm thấy buồn cười: "Số 1 này cũng không phải con số tốt gì."

Hắn ta vừa mới nói xong, một con cá màu trắng ngu ngốc đụng vào lòng bàn tay của Ngu Tri Dao.

Ngu Tri Dao quả quyết bắt con cá này lên, nhỏ một giọt máu xuống, trên ngọc bài lạnh như băng hiện ra con số 1.

"Quả nhiên là sô 1!" Ngu Tri Dao ôm chầm lấy Lạc Vân Dã, len lén nói: "Ta có thể tiếp tục bảo vệ Tiểu Vân rồi."

Tu sĩ huyết giáp thấy đôi tình nhân nhỏ dính nhau ở trong sông, không nhịn được đe dọa chế nhạo bọn họ: "Có lúc số thức tự sẽ ảnh hưởng đến số tầng. Ở trong bí cảnh sau núi này, Tiểu Vân Tiểu Ngư, ta xin khuyên các ngươi, tuyệt đối không nên gặp đại ma ở tầng 1."

Ngu Tri Dao dắt Lạc Vân Dã lên bờ, cao giọng nói: "Tiền bối đừng lo lắng, vận may của ta tốt lắm."

Tu sĩ huyết giáp: "..."

Ai lo lắng cho các ngươi?

Ai! Đôi tình nhân nhỏ thích thể hiện tình cảm!

Các tu sĩ ở bờ sông tìm đồng đội, sau khi ghép đội thành công, thì tiến vào bên trong tháp nước. Trên bờ sông còn có mấy đồng bạn đang chờ bọn họ.

Ngu Tri Dao cũng biết tổ của bọn họ.

Tần Thuậtvà Cận Hỏa một đội.

Linh Tu và Cầm Minh một đội.

Kỳ Phù và Tịnh Thù một đội.

Đội thứ nhất, tổ hợp tình định.

Đội thứ hai, tổ hợp nhìn nhau đã thấy ghét.

Bởi vì mới vừa rồi hành động của Linh Tu được xem như là lưu manh, trực tiếp làm cho Cầm Minh nhìn hắn ta không vừa mắt.

Đội thứ ba, tổ hợp trực tiếp nằm thắng.

Lúc Kỳ Phù biết đồng đội của mình, hận không thể lập tức ôm lấy Ngu Tri Dao lại cọ vận may của nàng.

"Đi thôi." Tịnh Thù thấy Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao lên bờ, cõng trường đao, dẫn đâu bay vào trong tháp.

Mọi người cũng đi theo bay vào.

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã là tổ cuối cùng, tay trong tay đi vào thác nước, giống như phá vỡ kết giới, vọt vào thế giới khác.

Hai người vững vàng rơi xuống, Ngu Tri Dao còn chưa mở mắt, đã bị cát vàng cuốn đến phủ đầy mặt.

Ngu Tri Dao: "..."

Lạc Vân Dã lau sạch mặt cho nàng, lại lấy ra một cái mũ cho nàng đeo lên, dùng khăn lụa che mặt lại.

Ngu Tri Dao thấy mặt hắn bị gió cát thổi cho đỏ bừng, lập tức lấy mũ khăn lụa quấn cho hắn, quấn rất kỹ không lọt chút nào.

Sau khi hai người mang đồ tình nhân xong, mới có thời gian liếc nhìn bia đá bên cạnh.

Ba mươi.

Ngu Tri Dao lại liếc nhìn cát vàng mênh mông vô tận trước mặt, trong lòng nàng mơ hồ có một dự cảm không tốt: "Tiểu Vân, chỗ này có phải giống với Ma vực mà chúng ta từng tiến vào không?"

"Là Ma vực." Lạc Vân Dã gật đầu: “Ta có thể cảm nhận được ở chỗ này có rất nhiều ma khí yếu ớt."

Ngu Tri Dao: ?

"Lợi hại, đại ma bị nhốt kia, còn có thể di chuyển mảnh hoang mạc này theo cùng."

Lạc Vân Dã nhíu mày: "Có chút không đúng."

"Những ma khí yếu ớt lẻ tẻ kia, là thuộc về rất nhiều Ma tu cấp thấp, ta không cảm ứng được ma khí của đại ma.”

Ngu Tri Dao: "Thật là kỳ lạ, không sao, chúng ta vừa đi vừa nhìn."

Nàng dắt tay Lạc Vân Dã, bằng vào trực giác bắt đầu đi vòng vo phiến sa mạc lớn này.

Chẳng qua còn chưa đi được mười phút, theo gió truyền đến nàng nghe được tiếng người nhỏ xíu.

Lạc Vân Dã cũng nghe được.

Hai người nhìn nhau, đi tới chỗ truyền đến âm thanh.

Cách rất gần, lúc này bọn họ mới nghe ra được tiếng khóc thút thít của trẻ con.

Hai người lập tức cảnh giác đề phòng, mỗi người chuẩn bị xong vũ khí, lặng lẽ đi đến.

Chỉ thấy phía trước cách đó không xa, có một đứa trẻ khoảng năm sáu tuổi, đưa lưng về phía bọn họ, vô cùng đau lòng không ngừng nâng tay lau nước mắt.

"Hoa nhỏ chết rồi, cha, cha, vĩnh viễn không trở về nữa." Đứa bé vừa khóc vừa nói: “Là ta không chăm sóc tốt cho hoa nhỏ hu hu hu."

Trong sa mạc lớn như vậy, đột nhiên có một đứa bé đang khóc, quá qủy dị.

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã ăn ý vươn một tay ra sau, âm thầm cầm vũ khí, đi tới gần.

Đi tới trước mặt đứa bé, Ngu Tri Dao mới nhìn rõ trong lòng cậu bé ôm một chậu cây nhỏ.

Trong chậu hoa có một bông hoa chưa nở đã khô héo.

Đứa bé ôm chậu hoa khóc rất đáng thương.

Cậu bé lau nước mắt cho mình, không ngừng đụng vào cánh hoa và lá đã khô héo.

“Hoa nhỏ, ngươi sống lại có được không? Ngươi sống lại, cha mới có thể trở về."

"Xin hỏi---" Ngu Tri Dao mới lên tiếng, dã dọa sợ đứa bé đang đắm chìm vào thế giới đau thương của mình.

"Các ngươi là ai?" Đôi mắt màu tím của đứa bé rất đẹp, giống như đá quý sáng chói. Cậu bé có gương mặt rất đáng yêu, nước mắt treo trên lông mi chưa rơi xuống, cảnh giác ôm chậu hoa bảo bối giấu ra phía sau.

"Chúng ta là người đến giúp đỡ ngươi." Ngu Tri Dao nhướng mày nói:"Chúng ta có thể trồng sống cây hoa kia thay ngươi."

"Thật?" Trên mặt cậu bé lộ ra vẻ mừng rỡ, ngay sau đó lại do dự nửa tin nửa ngờ.

"Ngươi nhìn này." Ngu Tri Dao từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai chậu hoa: "Đây đều là do ta trồng."

Nhưng thật ra đây là quà tặng kèm của chưởng quỹ cửa hàng mà bọn họ mua quá nhiều đồ khi chuẩn bị ra khỏi nhà.

Quả nhiên đôi mắt cậu bé sáng lên, phát ra tiếng thán phục: "Ngươi trồng hoa thật là có sức sống!"

"Đừng nói là hoa, ta cũng có thể trồng cây." Ngu Tri Dao trực tiếp dời một gốc cây Huyền thiên ra, làm cho đứa bé bị thuyết phục không tìm được nam bắc, luôn miệng kêu tỷ tỷ.

"Thật là lợi ại! Nghe nói Mộc tiên tử có tài hoa tiện tay là có thể trồng cây, tỷ tỷ chính là Mộc tiên tử trong truyền thuyết sao?" Cậu bé ôm chậu hoa, nhìn cây tràn đầy lá xanh, đôi mắt trở nên trong suốt.

"Mộc tiên tử?" Ngu Tri Dao sờ đầu cậu bé: "Tỷ tỷ không phải. Tỷ tỷ không phải tiên tử, nhưng cũng có tài trồng cây."

Đôi mắt màu tím nhạt của cậu bé càng sáng hơn: "Có thật không? Vậy ta cũng có thể sao?"

"Tất nhiên rồi." Ngu Tri Dao nói: “Bây giờ ta có thể trồng cho hoa của ngươi sống lại."

Bình Luận (0)
Comment