Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 319 - Chương 319.

Chương 319. - Chương 319. -

Trải qua một màn biểu diễn mới vừa rồi, cậu bé đã hoàn toàn tin lời Ngu Tri Dao.

Cậu bé ôm thật chặt chậu hoa nhỏ, sau đó cẩn thận đưa chậu hoa về phía trước, trong mắt có chút thấp thỏm sợ hãi lo lắng.

Ngu Tri Dao cũng không lấy chậu hoa của cậu bé, chỉ là dùng đầu ngón tay có linh khí chạm vào cây hoa khô héo kia, rất nhanh cây hoa đã đứng thẳng, nụ hoa nặng trịu được nâng lên, lần nữa có sinh cơ.

Chẳng qua trong khoảng khắc, hoa kia lại khô héo.

Nụ cười vừa mới xuất hiện trên mặt thằng bé lại biến mất, cậu bé rũ mắt xuống, vô cùng khổ sở nói: "Hoa nhỏ, không cứu nổi rồi." Ngu Tri Dao nhíu mày.

Đây chỉ là một đoán hoa dại ven đường bình thường, nàng dùng linh khí lại không cứu sống được?

"Tiểu Ngư, là đất có vấn đề." Lạc Vân Dã quan sát hồi lâu, hắn gõ vào chậu hoa nhỏ, mơ hồ truyền đến tiếng lay động: “Chỉ có đất ở tầng phía trên, dưới đáy đều là cát."

"Cát?" Cậu bé ngốc nghếch hỏi: "Nhưng đây là đất trân quý nhất mà nương tặng cho ta."

“Chúng ta đổi một chậu mới cứu hoa nhỏ có được không?" Ngu Tri Dao lấy một chậu trồng hoa của mình: "Đổi cái này.”

Cậu bé không động.

Ngu Tri Dao tiếp tục khuyên: "Chỉ có cắm rễ thật dài vào đất, nó mới có thể sống được."

Trên mặt cậu bé lộ vẻ do dự.

Cậu vươn một ngón út ra, bắt đầu đào cây hoa trong chậu ra.

Còn không đào được lâu, dưới đáy mơ hồ nhìn thấy được màu vàng.

Câu bé đào ra cát, có chút khổ sở không nói nên lời: "Vì sao nương lại lừa ta?"

"Tỷ tỷ, ta có thể trồng hoa nhỏ trong chậu của ngươi không?" Thằng bé ôm chậu hoa, ngửa đầu hỏi.

"Tất nhiên là có thể." Ngu Tri Dao ngồi xổm xuống, bắt đầu kiên nhẫn tỉ mỉ dời cây hoa ra, đến chậu khác lớn hơn.

Lúc này Ngu Tri Dao lại thi triển linh khí, rốt cuộc cây hoa nh ỏ kia cũng sống lại.

Cậu bé hơi trợn đôi mắt màu tím, vui vẻ nhìn cây hoa nhỏ của mình.

Cậu nhìn đóa hoa màu đỏ hoàn toàn nở rộ kia, rất muốn sờ vào cánh hoa.

Cậu bé mới vừa lộ ngón tay ra, lại hỏi Ngu Tri Dao: "Tỷ tỷ, ta có thể sờ hoa to này chút không?"

Ngu Tri Dao cười gật đầu.

Cậu bé lập tức lau tay vào quần áo mấy lần, đợi đến khi không còn cát nữa, cậu bé mới dám cẩn thận chạm vào cánh hoa màu đỏ.

“Nó thật đẹp." Cậu bé nói.

Ngu Tri Dao: "Sau này ngươi cũng có thể trồng ra được loài hoa sinh đẹp như thế."

Cậu bé siết chặt quả đấm nhỉ, dùng sức gật đầu: "Vâng, ta sẽ. Ta muốn biến sa mạc rộng lớn này thành đất đai chân chính, trồng ra vô số đóa hoa xinh đẹp. À, còn có cây nữa."

Ngu Tri Dao nở cười cười thân thiết: "Ta tin tưởng ngươi, nhất định có thể làm được."

Một Ma tộc cấp thấp không tu luyện, có thể để cho hoa nở trong đất, nhưng cây hoa này lại được trồng trong cát vàng, được nuôi lớn sắp nở hoa, chính là một chuyện vô cùng khó tin.

Ma tộc như vậy, tất nhiên không phải là Ma tộc bình thường.

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã trao đổi ánh mắt với nhau.

Sợ rằng, tầng 30 của bí cảnh sau núi, chính là tồn tại bởi vì đứa bé này.

Ngu Tri Dao cứu sống cây hoa nhỏ kia cho cậu bé, vô hình kéo gần mối quan hệ.

Từ chỗ của cậu bé, nàng biết được một ít tin tức liên quan đến mảnh sa mạc lớn này.

Đây đúng là Ma vực.

Hơn nữa còn là Ma vực ở niên đại vô cìng lầu đời.

Ngu Tri Dao thăm hỏi đứa bé tên là Tuân Vực này thì biết, hôm nay Ma vực mới trải qua nội loạn, Ma vương Thời Lưu mới lên chức.

Chính là gần bốn ngàn năm trước.

Mà mảnh sa mạch này, là chỗ xa nhất bên trong Ma vực, gần như không có một ngọn cỏ.

Nơi này không có ốc đảo, chỉ có một mảnh lớn cát vàng gió nóng. Ở thổ địa nâu nhạt này, ở mấy chỗ tản đá có một ít cỏ dài màu xanh vàng.

Chỗ kia còn có một gốc cây Hộ Linh thụ khổng lồ xanh tươi tốt, dưới tàng cây có một cái giếng, miễn cưỡng cung cấp nước uống cho mọi người. Nghe nói là tiên nhân để lại, che chở cho hậu nhân.

Mỗi một Ma tộc đi vào sa mạc lớn này, chỉ cần hái một mảnh lá cây của Hộ Linh thụ, đều có thể lấy được phương hướng chỉ dẫn, một đường trở lại tộc địa.

Hộ Linh thụ bị bọn họ xem làm thánh thụ, cho nên mỗi người một tháng nhiều nhất cũng chỉ hái một mảnh, còn tìm thức ăn trong tộc, đều là đi theo đoàn, sau khi trở về thì tiến hành phân phối.

Ngay cả nguồn nước, cũng là như vậy.

Lần này cậu bé cầm một mảnh láy cây của Hộ Linh thụ chạy đến đây, có lẽ cậu bé ở trong tộc đã bị nhịn đói mấy bữa.

Chẳng qua lúc cậu bé cố chấp ôm chậu cây đi ra, khóc thúc thít, chính là muốn ở sa mạc lớn này tìm thử xem có người có thể cứu được cây của mình hay không.

Cậu bé từng nghe nói rất nhiều chuyện lạ người lạ bên trong sa mạc lớn, không ngờ đến lần này mình may mắn gặp được, còn cứu được hoa nhỏ. Khuôn mặt trắng nõn của cậu bị phơi nắng hồng hồng, tràn đầy vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment