Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 322 - Chương 322.

Chương 322. - Chương 322. -

Tuổi của Tuân Vực còn quá nhỏ, dù cho có thông minh, nhưng cũng chỉ là một đứa bé. Cậu bé không chịu nổi cám dỗ của đồ ăn, lễ phép nói tiếng cảm ơn, sau đó dùng bàn tay nhỏ bé nhận lấy, sau khi nếm thử, nhét còn dư lại vào bên trong túi bện lớn.

Sau khi Cận Hỏa nhìn đứa bé này, thi triển một thuật che giấu, nói: "Tiểu Ngư, ta cảm thấy chuyện này khác thường. Bí cảnh sau núi đều nhốt đại ma làm chuyện ác, không thể nào xuất hiện một Ma tộc cấp thấp nào, đứa bé này có chỗ kỳ lạ.”

"Đâu là chấp niệm cảnh của đại ma." Tần Thuậtliếc nhìn Cận Hỏa một cái: "Mỗi một tầng của bí cảnh sau núi, cũng chỉ nhốt một đại ma. Dưới tình huồng bình thường, sau khi chúng ta đi vào sẽ chém giết Ma tu. Nhưng chuyện xuất hiện giống như tầng ba mươi này, cảnh tưởng chân thật ngưng mà không tiêu tan, là bởi vì chấp niệm dồn nén qua mỗi năm của đại ma.

Đây là nội tâm và linh hồn của đại ma, là chuyện chân thật mà đại ma này trải qua.

Ta từng nhìn thấy trong sách cổ, có hai trường hợp có thể giải quyết. Một là chúng ta phá chấp niệm này thay cho đại ma, hóa giải chấp niệm cảnh. Một loại khác chỉ cần chúng ta tìm được đại ma, giết chết, là phá được chấp niệm cảnh."

"Trước kia ta có một lần đi đến tầng ba mươi, tuy không nhớ rốt cuộc trải qua những gì. Nhưng dựa theo hiểu biết về mình, có lẽ ta lựa chọn cái sau." Tần Thuậtôm kiếm nhún vái: "Lúc này ta quyết định thử cái trước một chút."

Tổ cá mặn gật đầu, tỏ vẻ đã biết, hai người cũng chia sẻ tin tức đứa bé trồng ra hoa trong cát vàng cho hai người nghe.

Bốn người đơn giản nói mấy câu, Cận Hỏa rút đi thuật che giấu.

Tuân Vực mang mũ cỏ nhỏ, đi theo bên cạnh Lạc Vân Dã ngoan ngoãn dẫn đường, sau khi vượt qua hết mấy đồi cát, cuối cùng đến một chỗ không bị gió cát thổi đến.

Chỗ này có nhà dùng đá xếp thành, vững vàng dựng trên vùng đất trống, đếm kỹ chừng có mười mấy chỗ.

Trước nhà đá, là Hộ Linh thụ che khuất bầu trời, thân cây cực kỳ thô ráp, cành lá xum xue đủ để che gió che mưa cho tộc địa này.

Chẳng qua Ngu Tri Dao chú ý đến dưới cành là xanh biếc của Hộ Linh thụ, cũng che giấu một ít phiến lá màu vàng.

Nàng âm thầm dùng linh khí thăm dò.

Bởi vì ma khí trong sa mạc thưa thớt, gốc Hộ Linh thụ này, đã không có cách nào lấy đủ ma khí được nữa.

Nếu lại qua hơn mấy trăm ngàn năm, gốc Hộ Linh thụ che chở tộc địa này sẽ hoàn toàn chết đi.

Đến lúc đó, Ma tộc cấp thấp ở đây, hoặc may mắn vượt qua sa mạc lớn, hoặc là bởi vì tìm thức ăn trong sa mạc bị lạc rồi chết.

Bên trong tộc địa, mấy đứa bé đang chơi đùa vui vẻ dưới tàng cây Hộ Linh thụ, Tuân Vực trở lại nơi quen thuộc, cũng không sợ nữa, ngửa đầu nói mấy câu với Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã, sau đó dùng hai tay che chở túi bện lớn, vui vẻ chạy đến cửa nhà.

Có đứa bé thấy cậu, cười nhạo nói: "Đứa ngốc Tuân Vực trở về rồi! Đứa ngốc về rồi!"

"Còn vọng tưởng trồng hoa, rốt cuộc hoa kia chết rồi đi? Ha ha ha!"

"Không có chết." Tuân Vực dùng chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía đám trẻ kia, nghiêm túc nói: "Hoa nhỏ còn sống rất tốt."

"Tên ngốc Tuân Vực đang gạt người, ngày hôm qua ta thấy hoa của ngươi đã chết.."

"Tiểu lừa gạt, tiểu lừa gạt! Liêu liêu!"

Bốn người chậm rãi đi theo phía sau, Ngu Tri Dao nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay Lạc Vân Dã. Thiếu niên nghiêng đầu nhìn nàng, hai người trảo đổi ánh mắt.

"Cho." Lạc Vân Dã dắt tay Ngu Tri Dao, tiến lên đưa chậu hoa về phía Tuân Vực: "Hoa của ngươi."

“Đại nhân." Tuân Vực ngửa đầu kinh ngạc nhìn hắn.

Ngu Tri Dao cười trêu: "Chẳng lẽ muốn đại nhân mang hoa về nhà cho ngươi?"

Tuân Vực lắc đầu liên tục.

Cậu đưa hai tay nhỏ ra, ôm lấy chậu hoa kia, hơi thở hổn hển nói: "Cảm ơn đại nhân, cảm ơn tỷ tỷ."

Ngu Tri Dao vỗ lưng của cậu bé, truyền linh khí vào hai chân cho cậu bé: "Nhanh đi đi.”

Đứa bé nhanh chóng đi như bay qua.

Những đứa bé khác lần đầu tiên nhìn thấy hoa màu đỏ nở rộ như vậy, vô cùng kinh ngạc, rồi sau đó lại thấy tốc độ của Tuân Vực, lại há miệng thành hình như o.

"Nương, tỷ tỷ, ta mang hoa nhỏ về rồi!" Tuân Vực đi nhanh, lúc đến gần một ngôi nhà đá, mừng rỡ lớn tiếng kêu.

“Tuân Vực đã về rồi?” Thiếu nữ thắt hai biếm tóc, sắc mặt hơi tái nhợt đi ra ngoài đón.

Tuân Du nhìn thấy đóa hoa nở rộ diễm lệ trong lòng cậu bé, kinh ngạc.

"Tuân Vực, trong tay đệ là..."

"Dạ, là vị tỷ tỷ này tặng chậu cho ta, tỷ ấy còn cứu sống hoa của ta nữa." Trên trán Tuân Vực lặn xuống một giọt mồ hội, tựa vào góc tường.

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn bốn người ở phía trước, lộ ra nụ cười thân thiện.

Tuân Vực căng thẳng nắm vạt áo, nhìn Lạc Vân Dã rồi nói với tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, vị kia là đại nhân phải hành lễ."

Trái lại Tuân Du không cảm thấy đệ đệ bị lừa, dù sao có thể làm cho hoa đã chết sống lại, không phải người thường có thể làm được.

Hơn nữa, dễ dàng lấy đất và chậu hoa ra, đại khái là Ma tu lợi hại đã từng đi ngang qua Ma thành.

Cho nên Tuân Du cũng cung kính hành lễ: "Mấy vị đại nhân, nhà cửa đơn sơ, nếu không chê, thì đi vào ngồi một chút."

Nàng ấy từng chiêu đãi lữ khác đi đến sa mạc này, làm mấy việc này cũng không xa lạ.

Bốn người khẽ vuốt cằm, bước vào.

Đúng là phòng rất đơn sơ. Trong gian nhà chính chỉ có một cái bàn vuông, còn có bốn cái băng ghế màu bạc cũ, vừa vặn đủ cho bốn người ngồi xuống.

Thừa dịp Tuân Du vén rèm lên, đi vào phòng trong pha trà cho bọn họ, Cận Hỏa tiến lên, hơi liếc nhìn đứa bé ở bên cạnh tường, lẩm bẩm: "Tiểu Vân, nó kêu ngươi là đại nhân?"

"Ừ." Lạc Vân Dã thi triển thuật che giấu, mặt không đỏ tim không đập nhanh thuyết phục hắn ta: "Một chút bí thuật, năm xưa đi ra ngoài lịch luyện lấy được, có thể giả thành Ma tu."

“Lợi hại nha, huynh đệ!" Cận Hỏa vỗ vai hắn, "Ở chỗ này ta nhờ ngươi rồi."

Tần Thuậtkhông lên tiếng, trong mắt có mấy phần tìm tòi nghiên cứu.

Bởi vì Tịnh Thù, hắn ta đối với ma cũng chia thiện ác, không có ý tưởng hoàn toàn diệt trừ.

Lúc Tuân Du bưng trà ra, Lạc Vân Dã đã loại bỏ thuật che giấu.

Thiếu nữ đặt từng ly trà trước mặt mọi người nhẹ giọng nói: "Đây là lá trà trước kia cha ta mang về, nhà cũng chỉ còn dư lại chút này, cảm ơn chư vị đại nhân cứu sống hoa cho đệ đệ ta."

Ngu Tri Dao liếc nhìn Tuân Vực còn đang ngồi ở góc tường vây quanh chậu hoa, tò mò nói: "Tại sao cậu bé lại thích hoa như vậy, ở nơi đây nên là hoa không thể nở mới đúng."

Thiếu nữ mỉm cười.

Nàng ấy còn chưa lên tiếng, những đứa bé vừa mới mắng Tuân Vực ở bên ngoài, len lén lộ đậu nhỏ bên cạnh cửa sổ, len lén nhìn hoa ở góc tường, phát ra từng tiếng thán phục.

Tuân Du quay đầu nhìn những đứa trẻ kia, nụ cười trên mặt càng tươi.

Nàng ấy nghiêng đầu, nói với Ngu Tri Dao: "Thật ra thì người trong tộc địa đều rất thích hoa. Chẳng qua chỗ này của chúng ta không có."

Thiếu nữ dùng một chút, tiếp tục nói: "Đệ đệ thích, là bởi vì lúc nhỏ cha có kể cho chúng ta một câu chuyện, nói Ma thành bên ngoài rất xinh đẹp, nói nơi đó tràn đầy sinh cơ, đất đai màu đen, có thể trồng hoa cỏ cây cối, có thể trồng rau trái cây."

“Cha còn từng mang về cho đệ đệ một đóa hoa nhỏ, dùng ma khí để cho nó không khô héo."

"Cho đến khi..." Giọng nói của Tuân Du trở nên thấp xuống: "Cha đi đến một nơi rất xa, hoa kia không có ma khí bảo vệ, không được nửa ngày, đã hoàn toàn chết. Đệ đệ rất đau lòng, cho nên nương nhanh chóng đổi từ tay lữ khách một chút đất và hạt giống, nói với đệ đệ, đợi cây hoa này nở hoa, cha sẽ trở về."

Bốn người trầm mặc.

Ma khí biến mất, chứng minh người kia đã chết.

Hành động này, đơn giản chỉ cho đứa bé một hy vọng, dưới đất là lớp cát vàng, hy vọng này vĩnh viễn không có cách nào biến thành sự thật.

Đợi Tuân Vực lớn hơn một chút, sẽ hiểu và dễ tiếp nhận sự thật cha vĩnh viễn không thể nào trở về được nữa.

Bình Luận (0)
Comment