"Hôm nay, hoa đã nở rồi." Ngu Tri Dao nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
"Đại nhân, vì sao lại nói xin lỗi," Tuân Du cười nói: "Tuân Vực sẽ hiểu được, nhưng hôm nay đệ ấy rất vui vẻ, vậy là đủ rồi. Cảm ơn ngài."
Ngu Tri Dao cũng chậm rãi nở nụ cười.
Thiện ác điều có, người và ma, thì có gì khác biệt chứ?
Nàng từ trong nhẫn trữ vật rất ra một đĩa bánh đậu xanh, đặt lên bàn, chia sẻ với mọi người.
Mỗi người Tuân Du và Tuân Vực được nhét hai ba khối, đỏ mặt nói cảm ơn.
Ngu Tri Dao còn nghĩ đến túi nước trước đó của Tuân Vực, lại rót đấy linh thủy rồi đặt lên bàn.
Tuân Du dặn đệ đệ chăm sóc các đại nhân, sau đó bưng đồ ăn vào đút cho nương nằm liệt giường.
Rốt cuộc Tuân Vực cũng miễn cưỡng không nhìn hoa nữa, đôi chân ngắn nhỏ chạy đi, lau mồ hôi trên trán: "Bốn vị đại nhân, các ngài còn cần gì không?"
Ngu Tri Dao chống cằm, nhìn đứa bé thông minh đáng yêu này, cười hỏi: "Tuân Vực có nguyện vọng gì không?"
"Nguyện vọng?” Đứa bé chớp chớp lông mi: "Vậy ta hy vọng thân thể nương có thể khỏe lại, chỗ của chúng ta biến thành đất bùn, trông rất nhiều cây cối hoa xinh đẹp, còn có thể trồng đồ ăn."
Ngu Tri Dao nhẹ nhàng nhíu mày, cố làm ra vẻ khó xử: "Nhưng chúng ta chỉ có thể giúp Tuân Vực làm một nguyện vọng thôi. Cho nên Tuân Vực muốn nhất là gì."
"Vậy... Vậy ta muốn nương khỏi bệnh." Tuân Vực không có quá nhiều do dự đã nói ra chuyện này.
"Sau này, tự ta có thể biến cát vàng thành bùn đất, trồng đầy cây cỏ xinh đẹp và thức ăn, để cho người trong tộc địa cũng có thể ăn no mặc ấm." Giọng nói non nớt của trẻ con, ánh mắt màu tím nhạt tràn đầy kiên định.
Ngay sau đó cậu bé vui vẻ nói: "Cha nói, nơi có đất sẽ có nguồn nước. Đến lúc đó Ma tộc chúng ta không sống ở Ma thành, cũng có thể sống tốt."
“Tuân Vực có thể làm được." Ngu Tri Dao cười đưa túi nước cho cậu bé: "Chẳng qua có lẽ thời gian sẽ rất lâu, Tuân Vực có thể kiên trì được không?"
"Ta có thể." Tuân Vực gật đầu: "Ma tộc chúng ta nhất định có thể sống tốt."
Ngu Tri Dao ừ một tiếng.
Lạc Vân Dã nghiêng đầu: "Ta tin tưởng ngươi có thể."
Cận Hỏa thấy bọn họ đáng thương như thế, giờ phút này nghiêm mặt nói lời trái với lòng: "Đi về mục tiêu, sớm muốn gì cũng đến điểm cuối."
Tuần thuật trực tiếp qua loa: "Đúng vậy!"
Tuân Vận nhận được sự khích lệ ủng hộ trái với những lời nhạo bám của mấy đứa trẻ ngày thường. Cậu bé nở một nụ cười càng rực rỡ, dùng sức gật đầu: "Vâng!"
...
Bốn người Ngu Tri Dao không có dặn dò gì, Tuân Vận tiếp tục ngồi nhìn đóa hoa ở góc tường, đôi mắt rực rỡ, đầy vui vẻ.
Cận Hỏa bày một thuật che giấu: "Chúng ta lừa đứa bé như vậy có tốt hay không? Nếu như nó là đại ma, ngày sau không làm được, chẳng phải tìm chúng ta tính sổ?"
"Chuyện tu luyện, sao có thể nói là lừa gạt được?" Ngu Tri Dao dùng ngón tya gõ mặt bàn: "Cận Huynh đệ, sao ngươi biết cậu bé nhất định không thể không thành thành công?"
"Nếu nó thành công, hôm nay Ma vực còn có bộ dạng quỷ quái này sao?" Cận Hỏa uống một ngụm trà: "Không thể nào thành công được, càng không thể nào là nó sẽ thành công. Thằng nhóc này không có chút thiên phú tu luyện nào, giống như người phàm cũng sẽ có sinh lão bệnh tử, ngay cả sống trăm năm cũng khó khăn, thì sao có thể thực hiện nguyện vọng qúa là khó tin như vậy được.”
"Mọi việc đừng nói quá vẹn toàn." Trong mắt Tần Thuậtlộ ra ý cười, càng muốn đối nghịch với Cận Hỏa: "Người có thể thắng trời, có lẽ có thể thành."
Ngu Tri Dao mỉm cười: "Ta đồng ý với cách nói của Tần sư huynh."
Lạc Vân Dã mở mắt ra: "Tiểu Ngư nói đúng. Trong Vân giới mờ mịt, gặp gỡ vô số. Cũng không ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì."
Cận Hỏa: "..."
Này! Các ngươi có phải quá mức tự tin vào chuyện sẽ xuất hiện thần tích hay không.
Không nói đến chuyện sau này đứa bé kia tu luyện thế nào, nhưng cát vàng biến thành đất bùn, đây không phải là kỳ tích, là thần tích đó!
Hắn ta thật muốn dùng sức lắc tỉnh ba người đồng đội, hô to các ngươi tĩnh táo lại đi.
Ngu Tri Dao đưa Cận Hỏa một khối bánh ngọt, cười nói: "Tin tưởng người khác có thể làm được, cũng là một loại lực lượng."
Cận Hỏa đã quen thuộc với hai con cá mặn, giờ phút này tự nhiên nhận lấy, cắn từng miếng: "Thôi, miễn cưỡng tin đi."
Bốn người đạt thành nhất trí.
Sau khi Lạc Vân Dã điều tra, phần lớn Ma tộc chỗ này đều là Luyện khí Trúc cơ, chỉ có một vị Khai thiên cảnh, không có bất kỳ dấu vết gì của đại ma.
Hắn báo tin tức này cho mọi người, Cận Hỏa và Tần Thuậtcũng không hỏi hắn điều tra như thế nào, hai người cũng có bí thuật độc nhất có thể cảm giác được xung quanh không nguy hiểm, hai bên cảnh giác xong, dồn dập gật đầu."
"Vậy trước tiên cứ làm theo lời Tiểu Ngư nói đi." Cận Hỏa nói: "Tộc địa này, một người có thể đánh cũng không có, quả thật không có người nào kỳ quái bằng thằng nhóc kia. Trước tiên cứ bắt đầu từ chuyện thực hiện nguyện vọng của nó, thử một chút."
Tần Thuật: "Đồng ý."
Tổ cá mặn: "Không thành vấn đề. Cứu nương câu bé trước."
Đối với đám tu sĩ bọn họ mà nói, chữa trị một Ma tộc cấp thấp không có tu vi, quá đơn giản.
Một viên đan dược, đủ để hết bệnh.
Từ năm ngoái nương của Tuân Vực đã bắt đầu ho khan, vẫn luôn nằm trên giường bệnh. Ngu Tri Dao cho bà ấy một viên đan dược lục phẩm, ngày tiếp theo nữ nhân nằm trên giường bệnh đã ngừng ho, có thể ngồi dậy.
Chỉ ba ngày, có thể xuống giường đi lại.
Làm cho Ma tộc của tộc địa này đến đây xem, thấy rõ nương của Tuân Vực thật sự khôi phục, dồn dập tràn đầy kính sợ với bốn người.
Ba ngày trước bọn họ dùng nhiều đồ ăn mới ra đổi với tộc trưởng một căn nhà đá ở tạm thời, những người còn lại đều rất tò mò với bọn họ.
Hôm nay, chỉ có kính sợ đối với Ma tu mạnh mẽ.
Mặc dù thân thể của Ma tộc hơn xa Nhân tộc, nhưng sống ở hoàn cảnh chật vật như vậy, thường xuyên bị bệnh, đi ra ngoài săn bắn còn dễ dàng bị thương.
Bị thương nhẹ có thể tự khỏi bệnh, bị trọng thương, hoặc chịu đựng, hoặc chờ chết.
Nhưng bọn họ không dám cầu xin đại nhân ban thuốc, chỉ có thể cảm khái nhà Tuân Vực may mắn, vô cùng hâm mộ.
Tuân Vực nhìn thấy nương có thể đi lại, thiếu chút nữa ôm chầm lấy chân Ngu Tri Dao, nước mặt rơi xuống."Cảm ơn tỷ tỷ! Cảm ơn các vị đại nhân!" Đôi mắt của đứa bé ửng đỏ, hít mũi nói: "Cảm ơn mọi người đã cứu nương của ta."
Ngu Tri Dao mỉm cười: "Ta đã đồng ý thực hiện một nguyện vọng cho ngươi mà."
Đôi mắt của đứa bé càng đỏ hơn.
Cậu bé nứt nở nó: "Tỷ, ta là một đứa bé xấu."
Ngu Tri Dao không hiểu.
"Thật xin lỗi. Ta cũng không biết người đi ra ngoài cầu cứu đại nhân có phải là tộc nhân chúng ta hay không." Tuân Vực lau nước mắt nói: "Mảnh sa mạc lớn này của chúng ta còn có những tộc địa của những Ma tộc khác, có lẽ là những Ma tộc kia---"
"Tuân Vực!"
Một người nam nhân trung niên đứng trước đám người vội vàng ngắt lời của cậu bé, cười nói với bốn người: "Con nít nói bậy bạ, tộc địa khác đều đã sớm không còn người, sao có thể đi ra khỏi sa mạc này cầu cứu? Cầu xin đại nhân tới đây, nhất định là tộc nhân tộc ta."
"Thật sao, có thật hay không?" Tuân Vực dùng đôi mắt đỏ như con thỏ nhìn nam nhân trung niên.
"Tất nhiên là thật" Người đàn ông trung niên thừa dịp không có người chú ý, hung hăng trừng cậu bé.
Nhóc con không có đầu óc, lại muốn làm gảy đường sống của tộc mình.
Ngu Tri Dao nhìn thấy hết vẻ mặt của những người này, cười vỗ đầu Tuân Vực: "Cho nên, Tuân Vực vẫn là đứa bé ngoan."
Mắt thấy Ngu Tri Dao và Tuân Vực thân thiết như vậy, nam nhân trung niên thu hồi bất mãn với Tuân Vực.
Gã tươi cười quỳ xuống hành lễ: "Đa tạ bốn bị đại nhân nguyện ý cứu tộc địa của ta."
Những Ma tộc khác cũng rối rít quỳ xuống: "Cảm tạ bốn vị đại nhân nguyện ý cứu tộc địa của ta."