"Được rồi." Cận Hỏa không kiên nhẫn nói: "Đừng dùng mấy thứ lời giả dối này nữa."
Nam nhân trung niên cầm đầu chính là tộc trưởng, trực tiếp sợ đến mức cả người đều là mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó, hắn lại nghe thấy Cận Hỏa nói: "Cứu."
Giống như giọng nói từ trời hạ xuống, nổ tung bên tai.
Tộc trưởng run rẩy, kích động cùng đám tộc nhân liên tục dập đầu.
Tuân Vực sững sờ, trên lông mi còn treo nước mắt. Cậu bé nhìn Ma tộc quỳ dưới đất trước mặt, lại nhìn bốn người đang đứng, thoáng chốc cảm thấy có thể mình làm sai chuyện rồi.
*
Từ ngày hôm nay, Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã, Cận Hỏa và Tần Thuậtlập tức chia thành hai đội, thay phiên nhau dẫn Ma tộc tiến vào sa mạc, tìm kiếm các loại đồ ăn.
Lạc Vân Dã còn ở dưới gốc cây Hộ Linh thụ khổng lồ bày một trận pháp hấp thụ nhiều ma khí xung quanh, kéo dài tuổi thọ cho nó.
Dạy người nhận cá không bằng dạy người câu cá, hai đội lại lần lượt dạy cho Ma tộc cách săn bắn tu luyện.
Đối mặt với hành động của bốn người, người bên ngoài kính trừ ma trực tiếp ngây ngốc.
Bọn họ dùng thận niệm không ngừng lật trong mặt kiếng, vô số đao quang kiếm ảnh xuất hiện trước mắt.
Các loại thuật pháp đụng chạm mãnh liệt, giống như là một bức họa cuộn tròn làm cho người ta hoa cả mắt.
Sau khi các tu sĩ tiến vào bí cảnh, hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương. Có người thậm chí cả người đầy máu, vẫn không muốn đi ra ngoài, cố gắng chiến đấu.
Sau đó hình ảnh được lật đến tầng 30 ---
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã ngồi trong một cái khí cụ thay đi bộ có hình dạng vỏ rùa, ánh mắt trời được che rất kín.
Trên tay hai người cầm một y trà xanh, sung sướng uống.
Sua khi phát hiện con mồi, nàng vung tay lên, dùng linh khí hô: "Có ăn, xông lên!"
Sau đó dẫn đầu biến vỏ mai thành một con sâu có có màu trùng với màu của cát, lấy tốc độ mũi tên, ngăn trở con đường của con mồi.
Ở phía sau các Ma tộc nhanh chóng theo kịp, tay cầm các loại vũ khí, bày trận, lấy phương thức nhanh nhất hữu dụng bắt con mồi.
Mọi người vây xem trước kính trừ ma: "..."
Minh Tiêu tôn giả lấy tay che trán, trong đôi mắt tràn đầy ý cười, giống như có chút bất đắc dĩ.
Tầng 30, là tầng chứa một trong những đại ma nguy hiểm nhất, bây giờ lại biến thành du lịch thể nghiệp sống trên sa mạc?
Còn dạy Ma tộc đi săn như thế nào?
Các ngươi nhìn thử sư huynh sư tỷ của mình đi?!
Sau khi Minh Lê nhìn thấy đệ tử nhà mình trực tiếp biến thí luyện thành mô hình trò chơi sinh tồn làm ruộng sinh hoạt, nhất là vỏ giáp xác kia, lập tức gãi trán, ý độ hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Cũng may mọi người quá khiếp sợ, không chú ý đến võ giáp xác kia, Minh Lê hơi thả lỏng.
Những người còn lại kịp phản ứng, dùng thần niệm lật đến những cảnh đánh nhau hoa cả mắt của những tầng khác, trái tim khiếp sợ kia mới chậm rãi khôi phục tộc độ đập bình thường.
Đúng chứ!
Đây mới chính là phong cách lịch luyện bình thường!
*
Dưới sự gia nhập của bốn ngươi, cuộc sống của Ma tộc ngày càng tốt hơn, nhà nhà đều có thể được chia đầy đủ lương thực, ăn no.
Nhưng hình như Tuân Vực giống như có tâm sự vậy, bắt đầu buồn buồn không vui. Cả ngày chỉ trông nom hoa của mình, cũng không muốn nói chuyện với ai.
Mặc kệ là Tuân Du hay nương Tuân Vực hỏi như thế nào, cậu bé cũng không mở miệng.
Cho đến khi Ngu Tri Dao hỏi câu bé: "Hoa đã nở rồi, Tuân Vực không vui sao?"
Tuân Vực lắc đầu: "Ta vui."
Cậu bé lấy tay chống lên gò má trắng noãn: "Nhưng, Tiểu Ngư tỷ, hình như ta làm sai chuyện rồi."
Ngu Tri Dao hỏi: "Làm sai chuyện gì?
"Mọi người... Là bị ép ở lại trong tộc, tộc trưởng và các tộc nhân để cho Tiểu Ngư tỷ và các đại nhân làm chuyện mình không muốn." Tuân Vực cảm thấy rất buồn bực.
"Sao ngươi lại lại nghĩ như vậy?” Ngu Tri Dao cười lạc cả giọng: "Nếu chứng ta không muốn, không có ai có thể ép chúng ta."
Nàng thuận thế ngồi xuống, ngang tầm mắt với Tuân Vực: "Chúng ta lợi hại như vậy? Ai có thể ép chúng ta? Thật ra chúng ta là đến để thực hiện nguyện vọng cho Tuân Vực nha."
Tuân Vực nghi ngờ, nghiêng đầu, trong đôi mắt màu tím tràn đầy mê mang.
"Ta kể một chuyện cho Tuân Vực nha.” Ngu Tri Dao cười đặt hai tay lên đầu gối, kế cho cậu bé câu chuyện của thần đèn Aladin.
"Cho nên nói, Tiểu Ngư tỷ và các vị đại nhân là thần đèn Aladin? Ta gặp được các vị đại nhân, đại nhân liền thực hiện ước nguyện cho ta." Tuân Vực chống cằm, trong mắt trong suốt.
"Cũng có thể nói như vậy." Ngu Tri Dao cười một chút: "Cho nên chúng ta chữa hết bệnh cho nương của Tuân Vực, cũng nguyện ý ở lại tộc địa Ma tộc cải thiện cuộc sống."
"Cảm ơn các vị đại nhân." Nụ cười sáng lạng trên mặt Tuân Vực đã quay lại: "Các đại nhân có thể nghe được tiếng lòng của ta, nhất định là tiên nhân trong truyền thuyết!"
Ngu Tri Dao không giải thích nữa, chẳng qua là cười với cậu bé, cho cậu bé một nắm hạt dưa. Một lớn một nhỏ trực tiếp ngồi cắn hạt dưa.
Lạc Vân Dã đứng bên cạnh nàng, nhẹ nhàng mỉm cười.
...
Tộc địa Ma tộc ngày càng tốt.
Lá cây của Hộ Linh thụ không còn có khuynh hướng bị khô héo chết. Năng lực đi săn của Ma tộc cũng ngày càng tăng lên, giảm bớt thương vong.
Ngu Tri Dao vẫn còn ở trong sa mạc phát hiện hai loại cỏ, chất lỏng của hai loại cỏ trộn chung với nhau có thể thoa ngoài da, cũng có thể uống, có thể trị thương cho Ma tộc
Rốt cuộc cây hoa màu trắng cha để lại đã nở hoa, bốn cánh hoa màu trắng xòe ra, mùi hoa bay khắp nơi, nhưng cha vẫn không về.
Từ từ cậu bé cũng biết cha vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Cho dù hoa nở cha vĩnh viễn cũng sẽ không về.
Nhưng, cuộc sống của các tộc nhân đang ngày càng tốt.
Tuân Vực ôm chậu hoa nỡ rộ đi vào nhà đá, lặng lẽ nhìn về một phía xa xa, chợt chậm chạm quay đầu nhìn về phía bên trong nhà, nương và tỷ tỷ đang nhiệt tình tiếp đãi bốn người Ngu Tri Dao.
Ngu Tri Dao có cảm giác được, ngẩng đầu bình tĩnh đối mắt với Tuân Vực ngoài nhà.
Cậu bé lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Cảm ơn các ngươi."
Ngu Tri Dao vừa cảm thấy không đúng, thế giới trước mắt giống như một mặt kính từ từ nứt vỡ sụp đổ, Lạc Vân Dã kịp thời che mắt của nàng lại.
Một cảm giác kịch liệt đánh vào, làm cho bốn người đồng loạt chìm vào hôn mê.
Ngu Tri Dao được Lạc Vân Dã vững vàng bảo vệ, gặp lực trùng kích nhỏ nhất. Lúc nàng mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm bên trong cát có nhiệt độ cực thấp.
Ánh trăng sáng ngời chiếu xuống sa mạc, giống như một mảnh sáng bạc, từng tia sáng chiếu rọi rực rỡ,
Hai tay Lạc Vân Dã vẫn luôn ôm nàng, còn chưa tỉnh lại.
Ngu Tri Dao vội vàng kiểm tra tình huống của hắn, còn chưa truyền linh khí vào, lông mi của Lạc Vân Dã đã run rẩy.
Hắn ho khụ một tiếng: "Tiểu Ngư."
Ngu Tri Dao ôm lấy hắn: "Ta ở đây."
"Ta không sao." Lạc Vân Dã thả lỏng tinh thần, cẩm cổ tay nàng, hai người kiểm tra tình huống lẫn nhau xong, trong lòng đã yên tâm.
Trước khi đối mắt với nguy hiểm, Tần Thuậtđã cảnh giác gọi kiếm bảo bối của mình ra, vì thể ngăn cản được một số lực trùng kích.
Giờ phút này, hắn ta cũng nhanh chóng mở mắt, tỉnh lại.
Cận Hỏa thì tương đối thảm, không phòng bị chịu toàn bộ lực trùng kích, choáng váng cả mặt mày. Ba người liên tiếp tỉnh lại, hắn ta còn hôn mê nằm trong cát.
Tần Thuật lắc đầu chật chật.
Không có bảo bối đao, lại không có bảo bối kiếm, chính là thảm như vậy!
Nếu không phải Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dãở chỗ này, Tần Thuậthận không thể đạp hai đạp cho hả giận.
Cung may tu vi của Cận Hỏa là Quy Nhất cảnh, cho dù chịu hết lực trùng kích, không lâu lắm, cũng tỉnh lại.
Cận Hỏa vừa tỉnh, đã giận dữ nhảy cỡn lên: "Má nó! Tên ma kia, chúng ta giúp hắn, hắn còn đánh lén chúng ta! Bây giờ ta phải đi quyết chiến với hắn!"
"Chúng ta còn chưa đi ra ngoài." Tần Thuậtôm kiếm nói: "Vẫn còn đang bên trong chấp niệm cảnh."
Cận Hỏa: ?
"Không phải chúng ta đã giúp tên ma này hoàn thành ước nguyện rồi sao?" Cận Hỏa nghi ngờ: "Chẳng lẽ thật sự muốn chúng ta biến sa mạc này thành đất đai, không thể nào đi?"