Trồng hoa mệt rồi, năm người sẽ tựa vào dưới tàng cây Hộ Linh thụ nghỉ ngơi, mặc cho Hộ Linh thụ thả từng chiếc lá hô kéo lên người mình.
Tổ cá mặn thì trò chuyện với Tuân Vực, Tần Thuật thì lén lấy tiểu thuyết đã thay đổi bìa sách, lén lút độc tiểu thuyết, học tập làm một nam nhân ngốc bạch ngọt hợp cách.
Thái độ tu luyện không lười biếng một giây của Tần Thuật, thật sự làm cho Cận Hỏa áp lực qúa lớn, không dám nghỉ ngơi, cũng lấy các loại sách cổ đao pháp ra học.
Một tháng thời gian, lặng lẽ trôi qua.
Tuổi thọ của Hộ Linh thụ đã đến, dù trận pháp có tụ tập nhiều ma khí hơn nữa, nó cũng không có cách nào hấp thụ được.
Tuân Vực như có cảm nhận được, ôm chậu hoa nhỏ kia đặt bên thân cây, lòng bàn tay vuốt ve thân cây xù xì của nó: "Ta và hoa nhỏ tiễn ngươi rời đi.”
Hộ linh thụ lại rơi xuống rất nhiều lá khô.
Bởi vì đứa bé vẫn luôn ở bên cạnh mình, nó đã cố gắng thêm được một chút.
Hộ Linh thụ, cho dù chỉ có một sinh linh ở lại, nó cũng cố gắng bảo vệ chu toán.
Nó biết nguyện vọng nhiều năm của Tuân Vực.
Cho nên trước khi đi, nó còn có một phần quà muốn tặng cho y.
"Cảm ơn." Một tiếng nói già nua từ thân cây truyền đến.
Ngay sau đó, một viên ngọc xanh biết tỏa sáng chậm rãi bóc ra từ trong thân cây, bay vào bên trong thân thể của Tuân Vực.
Trong phúc chốc, tất cả lá khô của Hộ Linh thụ lã chã rơi xuống, thân cây thô xơ đung đưa hai cái, sau đó từ từ tản ra xung quanh, biến thành cát bụi.
Mắt của Tuân Vực ửng đỏ.
Y quỳ xuống, dập đầu ba cái: "Cảm ơn ngài."
Cảm ơn ngài bảo vệ tộc địa nhiều năm như vậy, cảm ơn ngài ở chỗ này bảo vệ ta.
Lúc nước mắt của Tuân Vực nhỏ xuống, khí tức trên người không ngừng tăng cao, từ phá Hư cảnh sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, vọt đến Quy Nhất cảnh.
Một đường bay vọt đến Quy Nhất cảnh hậu kỳ đỉnh phong, cuối cùng thiên địa dị biến, từng mảnh lớn mây đen cuốn đến, thanh niên quỳ dưới đất đang đột phá đến Thiên Nhân cảnh sơ kỳ.
Bầu trời ầm một tiếng.
Một giây sau, một trận mưa hạn lâu năm ào ào rơi uống.
Sa mạc rất ít trời mưa, nước mưa chưa sinh cơ rơi xuống cát vàng, làm cho từ hạt giống hoa bên trong cát vàng mọc ra, lớn lên thành từng bụi hoa nhỏ, đừng thẳng trong mưa.
Sau khi được nước mưa rửa sạch, sa mạc màu vàng mơ hồ có màu nâu xuất hiện.
Trận thần tích này, làm cho bốn người vô cùng khiếp sợ.
Thanh niên quỳ dưới đất đá đột phá đến Thiên Nhân cảnh chậm rãi đứng dậy. Y nhìn lượt qua từng đóa hoa tươi nở rộ ở ven bờ tộc địa, lại nhìn bốn người, lại lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt mà Ngu Tri Dao quen thuộc.
"Cảm ơn các ngươi."
Lúc này, Ngu Tri Dao gọi Tiểu Ngư kiếm ra, trước tiên đứng chắn trước mặt Lạc Vân Dã, thuận tay bảo vệ hai người đồng đội khác.
Thế giới lại sụp đổ như mặt kính thủy tinh, lực trùng kích lại đánh vào ý thức của bốn người.
Cũng may Ngu Tri Dao cản kịp, lúc bốn người rơi xuống đất vẫn đứng được.
"Chuyện gì xảy ra?” Cận Hỏa bị đánh lén lại tức giận, giận đến mức giậm chân: "Đại ma này cảm ơn chúng ta như vậy!"
Tần Thuật dùng kiếm cản lại Cận Hỏa xúc động trước mắt: "Đừng vội tức giận, ngươi nhìn xung quanh đi."
Ngu Tri Dao thu hồi Tiểu Ngư kiếm, nhìn xung quanh với Lạc Vân Dã.
Không còn là hoang mạc mờ mịt quen thuộc, khắp nơi đều là thổ nhưỡng, từng đóa hoa đủ màu sắc sinh trưởng.
Xa hơn nữa, là các loại nhà cửa được xây lên.
Đưa lưng về phía bọn họ, cách đó không xa có một Ma tộc đang tán gẫu.
Bốn người tỉnh bơ đến gần nghe lén.
"Này! Các ngươi có nghe nói không? Đại Ma tu có thể biến cát vàng thành thổ nhưỡng, rốt cuộc bị phát hiện có tà thuật!"
"Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?"
"Lúc trước ta đã nói rồi, làm sao có Ma tu có lực lượng như vậy?" Ma tu phe phẩy cây quạt đắc ý nói: "Cho dù là Ma tu Thiên Nhân cảnh cũng không có khả năng, chỉ có đám Ma tộc cấp thấp ngu xuẩn kia là xem như thần linh, uy vọng ở Ma vực cũng sắp cao hơn Ma vương bệ hạ rồi!"
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Người bên cạnh thúc giục.
"Đừng có vội." Ma tu vừa thu cây quạt lại, dùng quạt đập vào lòng bàn tay, giống như kể chuyện nói lại: "Ma tu tà thuật mà ta nói tới kia, hắn làm cho mảnh sa mạc kia khôi phục thành thổ địa, nhưng thật ra là cướp đi sinh cơ của thổ địa những chỗ khác!"
“Thật hay giả?"
"Tất nhiên là thật." Ma tu kia trừng mắt nói: "Chuyện này là tiền bối Vân Sinh phát hiện ra, hơn nữa còn lấy được tang chứng vật chứng! Ma tu kia cướp đi sinh cơ của những nơi khác, hao phí mấy trăm năm, mới làm cho mảnh sa mạc kia khôi phục thành thổ địa.
Lúc này hắn muốn bắt chước lúc trước, khôi phục sa mạch ở ngoài Lạc thành thành thổ địa. Đáng tiếc đang đoạt sinh cơ của thổ địa Lạc thành, bị Vân Sinh tiền bối bắt được hắn luyện tà thuật. Ma tu kia không có cách nào khống chế, cho nên đã cướp hết toàn bộ sinh cơ bên trong Lạc thành."
“Vậy chẳng phải Lạc thành biến thành sa mạc sao?"
"Chứ còn gì nữa." Ma tu cầm quạt nói: "Ta chính là chạy từ Lạc thành đến đây, chỗ đó thật đúng là thảm! Chậc chậc chậc!"
Ma tu nói đâu ra đấy, giống như tận mắt nhìn thấy, những người còn lại cũng bắt đầu chửi rủa vị Ma tu luyện tà thuật kia.
Cận Hỏa tận mắt nhìn thấy tất cả những chuyện Tuân Vực làm, giờ phút này nắm chặt quả đấm, muốn xông lên lý luận với bọn họ một phen.
May mà Lạc Vân Dã ngăn cản kịp thời.
Tần Thuật làm ra một thuật che giấu, sâu xa nói: "Mấy trăm năm, sa mạc mờ mịt này biến thành thổ nhưỡng mấy vạn dặm, chỉ dựa vào một người, rất khó."
"Ngươi có ý gì?" Cận Hỏa tức giận: "Tuân Vực biết làm chuyện như vậy sao?"
"Không biết." Tần Thuậ tôm kiếm vô tội nói: "Ta chỉ thuận miệng nói thôi. Chẳng qua cuối cùng Tuân Vực bị tiền bối Vân Sinh bắt, mặc dù ta hiểu biết rất ít về vị tiền bối này, nhưng cũng biết uy tín trong hai tộc nhân ma của ngài ấy."
"Sao vậy? Tiền bối phi thăng làm gì cũng không sai sao?" Cận Hỏa giống như một con bạo long nhỏ chất vấn Tần Thuật.
Tiền bối hay không tiền bối, hắn ta chỉ tin tưởng những gì mà mình tận mắt nhìn thấy.
Tần Thuật nhún vai: "Ta cũng không nói như vậy."
Hắn ta liếc nhìn vẻ mặt cyar hai người, chỉ đành yên lặng đè suy nghĩ khác xuống.
Chập niệm cảnh của đại ma phát triển đến mức này đã quá rõ ràng.
Bây giờ trước mặt bọn họ có hai lựa chọn, một là tin tiền bối Vân Sinh, giống với tất cả Ma tộc vậy, hoàn toàn đứng về phía đối lập của Tuân Vực, đả kích y, phá hủy chấp niệm của y.
Thứ hai chính là trở thành kẻ địch của toàn bộ Ma tộc, đứng bên cạnh Tuân Vực, cứu người ra, ủng hộ y khôi phục lòng tin, tiếp tục hoàn thành nguyện vọng trọn đợi của y.
Hiển nhiên lựa chọn sau là độ khó cấp địa ngục.
Chỉ là một nhiệm vụ lịch luyện mà thôi, không liên quan đúng sai, sau khi suy nghĩ thiệt hơn, ai cũng sẽ lựa chọn cái trước.
Chẳng qua.
Tần Thuật tiếp tục ôm bảo bối kiếm, sợ rằng ba người đồng đội của hắn ta ... Không đúng, không phải sợ rằng mà là khẳng định không đồng ý.
Tần Thuật đã từng thất bại ở tầng 30, hắn ta cũng đã quyết định, theo chân Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cũng nhau vượt ải.
"Lấy tính cách của Tuân Vực, quả thật sẽ không làm như vậy." Sau khi Tần Thuật suy nghĩ rõ ràng, lập tức nói thêm: "Lúc này, đoán chứng chúng ta phải cứu hắn ra, che chở để cho hắn tạm thời rời khỏi Ma tộc. Dù sao núi còn đó lo gì không có củi đốt, chờ chuyện này trôi qua, lại thay đổi hình dạng, lén trở về khôi phục sinh cơ của mảnh sa mạc là được."
Cận Hỏa hừ một tiếng: "Lúc này mới giống lời người nên nói."
Tổ cá mặn cũng gật đầu.
Tần Thuật than thầm một tiếng trong lòng, rút thuật ngăn cách đi, chủ động đi lên làm quen với Ma tu cầm quạt.
"Huynh đệ, thân nhân của nhà ta đều ở Lạc thành, mới vừa rồi nghe ngươi nói tới Ma tu tà thuật kia, ngươi có biết tà tu kia ở đâu không?" Trên mặt hắn ta tràn đầy vẻ tức giận: "Ta muốn tụ tập bằng hữu đi báo thù!"