Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 329 - Chương 329.

Chương 329. - Chương 329. -

Ma tu cầm quạt thở dài một tiếng: "Trốn rồi! Có thể trốn thoát dưới tay của Vân Sinh tiền bối, cũng coi như hắn có chút bản lĩnh."

"Cảm ơn huynh đề. Tà tu này hủy đi nhà của ta, dù ở chân trời góc bể ta vẫn phải tìm được người để báo thù!" Trong mắt Tần Thuật lóe lên hận ý, giơ kiếm ôm quyền: "Cáo từ!"

Tần Thuật nói xong, xoay người bước nhanh rời đi.

Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã, Cận Hỏa nhìn nhau, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Đợi khi đi xa, bốn người bắt đầu đối thoại.

Tần Thuật: "Các ngươi cảm thấy Tuân Vực sẽ đi đâu?"

Cận Hỏa: "Nếu ta bị Chấp Pháp môn của Vân Cảnh thánh địa ta bắt, nhất định là bỏ chạy đến địa giới của Nhân tộc."

Ngu Tri Dao: "Ta cảm thấy Tuân Vực vẫn sẽ ở lại Lạc thành. Lạc thành gặp nạn, lấy tính cách lo nghĩ cho Ma tộc của hắn, mặc kệ như thế nào, sợ rằng cũng sẽ nghĩ được cách giải quyết."

Lạc Vân Dã: "Ta đồng ý lời của Tiểu Ngư."

Cận Hỏa và Tần Thuật suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có đạo lý.

Bốn người nhanh chóng đạt thành nhất trí, quyết định trước tiên đi đến Lạc thành nhìn thử một chút.

Lạc thành là một trong ba thành lớn nhất do Ma vương mới vừa dẹp nội loạn đặt tên, cùng với Ma vương thành và Diễm Thành.

Ngày xưa là một thành vô cùng náo nhiệt phồn vinh, hôm nay đã biến thành một thành trì đứng sừng sững trên sa mạc.

Trấn nhỏ, thôn xóm xung quanh, còn có lương thực sắp thu hoạch, rau củ, toàn bộ đều bị cát vàng chôn vùi.

Khắp nơi đều là tiếng khóc

Các tu sĩ ở trong phạm vi Lạc thành đã sớm rời đi, người bình thường thì bắt đầu thu dọn tài sản, chạy ra khỏi thành.

Lúc bốn người đi đến, thấy từng nhóm người lớn chạy ra khỏi thành như dân chạy nạn

Một đám người tóc tai rối bờ quần áo bẩn thỉu hoảng hốt chạy đi.

Ngu Tri Dao thấy vậy, nhíu chặt chân mày, nắm chặt tay Lạc Vân Dã, rất sợ hắn bị lạc.

Nàng gọi Tiểu Ngư kiếm ra, mang theo Lạc Vân Dã ngự kiếm bay lên. Cận Hỏa và Tần Thuật cũng dứt khỏi cưỡi đao bay vào thành.

Sau khi Lạc thành biến thành sa mạc, quân đội đã rút đi sạch sẽ, giờ phút này, trên tường thành không có một ai cả.

Bốn người nhảy xuống trong thành, tránh người chạy nạn, bắt đầu tìm Kiếm tung tích của Tuân Vực ở xung quanh.

Chia thành hai đội tìm kiếm trước và sau đường phố, hẹn tụ họp ở cửa thành trước trời tối. Ngu Tri Dao đưa cho Cận Hỏa và Tần Thuật mỗi người một con ốc biển, thuận tiện liên lạc.

Ngu Tri Dao dắt Lạc Vân Dã đi về phía trước, dựa theo trực giác tìm kiếm khắp nơi.

Mấy giờ sau, ở trong một gian hậu viện lụi bại, tìm được một thanh niên lưng còng.

Thanh niên đưa lưng về phía bọn họ, ác ngoài nhuộm máy, ho khan không dừng được, nhưng vẫn cố gắng truyền lực lương sinh cơ màu xanh nhạt cho cát vàng trước mặt, nhưng mảnh cát vàng kia lại không có phản ứng gì.

Ngu Tri Dao lấy tốc độ nhanh nhất xông lên, cùng Lạc Vân Dã mỗi người cầm lấy tay của y.

Phản ứng đầu tiên của Tuân Vực là ngơ ngẩn, ngay sau đó mới nhớ phải giãy giụa. Đáng tiếc dù y có tu vi Thiên Nhân cảnh, nhưng không biết vận dụng như thế nào, cộng thêm bị trọng thương, lại bị hai người chế trụ, nhất thời không thể động đậy được.

Tuân Vực thấy giãy giụa không ra, cũng không phí sức, ho khan nói: "Các ngươi là đến bắt ta?"

"Không, chúng ta là tới giúp ngươi." Ngu Tri Dao đáp lại cực nhanh.

Tuân Vực hơi trợn to đôi mắt màu tìm.

Ngu Tri Dao còn nói: "Tuân Vực, ngươi sẽ không làm như vậy."

Tuân Vực lắc đầu.

Trên đường y đi đến đây, nghe quá nhiều tiếng nhục mã. Tất cả mọi người đều nói y tu tà thuật, hại Ma tộc, người người đều muốn giết y.

Không phải y làm.

Nhưng không ai tin tưởng y cả.

Hai người này nói tin y, sợ là chỉ muốn lấy được tín nhiệm của ý, muốn không phí nhiều sức bắt y về, dẫn đến chỗ Ma vương lĩnh thưởng.

Y đã bị lừa một lần.

"Đừng lừa ta nữa." Tuân Vực cúi thấp đầu, lộ ra nụ cười buồn bả: "Ta biết các ngươi đến bắt ta để nhận thưởng."

Ngu Tri Dao biết giờ phút này Tuân Vực sẽ không tin bất kỳ ai, nàng trao đổi ánh mắt với Lạc Vân Dã, nói thẳng: "Không sai, chúng ta là muốn bắt ngươi về lĩnh thương."

Khuôn mặt nhuộm máu của Tuân Vực lộ ra chút giễu cợt.

"Không phải ta." Y thấp giọng nói, có chút muốn tiếp tục giải thích.

Ngu Tri Dao hỏi: "Ngươi ở Lạc thành giao thủ với Vân Sinh?"

Tuân Vực ngẩn ra, gật đầu.

Ngu Tri Dao tiếp tục hỏi: "Trước kia ngươi có thể khôi phục sinh cơ của sa mạc bên ngoài, hôm nay lại không thể khôi phục sa mạc bên trong Lạc thành, có đúng không?"

Tuân Vực gật đầu.

"Ngươi muốn chúng ta tin tưởng, cũng được." Ngu Tri Dao cố ý kéo dài giọng, lúc Tuân Vực ngẩng đầu nhìn nàng, Lạc Vân Dã nói tiếp: "Chỉ cần ngươi có thể chứng minh."

Tuân Vực: "Chứng minh như thế nào?"

Lạc Vân Dã nói: "Có thể khôi phục sa mạc ở bên ngoài, chúng ta sẽ tin tưởng người."

Tuân Vực yên lặng một lát, đồng ý: "Được."

Y lại không yên tâm hỏi: "Các ngươi... Các ngươi không lo lắng sẽ cướp đi sinh cơ của những vùng đất khác sao?"

"Có cướp hay không, tất nhiên chúng ta biết rõ." Ngu Tri Dao ném cho y một viên đan dược trị thương, sau đó dùng sợi dây linh khí trói Tuân Vực lại: "Đừng nghĩ trốn, chỉ có chúng ta mới có thể trả trong sạch cho ngươi."

Lạc Vân Dã phối hợp lộ ra ma khí, rồi sau đó lộ ra hình dạng bán long, hóa ra móng ruốt và sừng rồng của tộc ma long.

Tuân Vực kinh ngạc.

Lần đầu tiên Ngu Tri Dao nhìn thấy sừng rồng của Lạc Vân Dã, thu hồi suy nghĩ muốn sờ, lập tức cáo mượn oai hùng, hất cằm nói: "Biết hắn là ai không? Hắn họ Thời."

Thời là họ của hoàng tộc Ma tộc, không ai là không biết.

Tuân Vực lập tức đàng hoàng, trong mắt còn dâng lên chút ánh sáng huy vọng.

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã phối hợp thuyết phục, hoàn toàn hù dọa Tuân Vực.

Nàng nắm đầu sợi dây trói Tuân Vực, lấy ốc biển dẫn ôm, liên lạc với Cận Hỏa và Tuần Thuật, sau khi nói rõ tình huống đại khái, định thừa dịp trời tối dẫn người ra khỏithành.

Ngu Tri Dao thi triển pháp thuật đổi cho Tuân Vực một bộ quần áo, Lạc Vân Dã lại dịch dung cho y, hai người giả thành Ma tộc chạy trốn ra khỏi thành, thuận lợi mang người ra khổi Lạc thành.

Ba người Ngu Tri Dao cùng với Cận Hỏa Tần Thuật đi đến ảnh sa mạc bên ngoài Lạc thành, bỏ gần cầu xa, đi đến sa mạch xa hơn.

Toàn bộ quá trình Tuân Vực không nói lời bào, vô cùng phối hợp.

Cho đến khi đi đến một sa mạc xa xôi, Ngu Tri Dao mới cởi sợi dây trói y ra, lạnh nhạt nói: "Bắt đầu đi.”

Tuân Vực vươn tay ra, một cổ lực lượng sinh cơ màu canh nhạt tràn ra từ lòng bàn tay, nghĩ đến tình trạng của Lạc thành, ngón tay run rẩy điểu kiển cổ lực lượng kia vào bên trong cát vàng.

Một giây sau, mảnh cát vàng trước mắt biến thành một mảnh đất màu đen tràn đầy sinh cơ.

Tuân Vực khẽ run.

Y gần như bật thốt ra nghi ngờ: "Vì sao Lạc thành không được?"

Ngu Tri Dao suy nghĩ một chút: "Đại khái là. Bởi vì sinh cơ ở Lạc thành đã bị người ngoài cướp đoạt hết, còn sử dụng chút thủ đoạn nhỏ, để cho ngươi không có cách nào khôi phục được."

Tuân Vực hoảng sợ: "Là Vân Sinh? Ta mới ra Lạc thành, Lạc thành đã mất đi sinh sơ, Vân Sinh là muốn ra tay với ta."

Tuân Vực nói xong, lại tự nghi ngờ mình: "Nhưng hắn ngăn cản cuộc chiến nhân ma nhiều lần, chỉ muốn ba tộc hòa bình, hắn không có lý do gì làm như vậy. Có lẽ, là những người khác?"

Ngu Tri Dao than thầm một tiếng.

Đại Ma vương nói Vân Sinh này biết đùa giỡn lòng người, quả nhiên là đúng.

Nhìn đi, bị lừa gạt bị đánh thành như vậy, còn giải thích chối bỏ trách nhiệm thay cho đầu sỏ nữa.*

Bình Luận (0)
Comment