Ngu Tri Dao: "..."
Tuân Vực dừng một chút, lại nói: "Nửa lực lượng sinh cơ kia, cũng là sau đó ta phát hiện không có cách nào khôi phục, mới biết là bị cướp."
Không biết tại sao, Ngu Tri Dao luôn cảm thấy câu sau cùng là giải thích cho mình.
Mọi người tốt bụng không nói rõ ra.
Thậm chí còn cố gắng an ủi.
Cận Hỏa căm phẫn nói: "Tên Vân Sinh này thật không phải người! Rác rưởi!"
Tần Thuật gật đầu: "Ta chưa từng nhìn thấy người mặt dày vô sỉ như thế."
Lạc Vân Dã lời ít ý nhiều: "Mặt người dạ thú."
Ngu Tri Dao khen ngợi ở góc độ xảo quyệt: "Tiền bối đủ thông minh! Trước mặt tiểu nhân hèn hạ Vân Sinh kia, còn có thể giữ được một nửa lực lượng sinh cơ."
Tuân Vực không ngờ đến một câu nói của mình, có thể được lời khen ngợi không thích hợp thế này, đôi tai giấu trong tóc rối bời hơi đỏ lên.
Tuân Vực nhẹ nhàng nói: "Chuyện đó.... Nửa lực lượng sinh cơ còn lại, ta còn có thể giúp được Ma vực. Chẳng qua ta cần các ngươi giúp ta."
"Tiền bối cứ nói đừng ngại." Ngu Tri Dao đứng mệt, kéo Lạc Vân Dã ngồi xuống.
Tuân Vực di chuyển tầm mắt theo động tác của nàng: "Tiểu Ngư, ta cần kiếm của ngươi."
Ngu Tri Dao: ?
Tuân Vực lại tăng thêm một câu: "Đồ trên thân kiếm."
Ngu Tri Dao vẫy tay gọi Tiểu Ngư kiếm ra.
Tuân Vực liếc nhìn tua kiếm của nàng, mỉm cười nói: "Quả nhiên ta không nhìn nhầm."
Ngu Tri Dao nhìn theo mắt của y, sờ về phía tua kiếm con cá, lúc mò được viên châu cứng rắn mượt mà, có chút hiểu ra.
Đột nhiên tâm trạng của Tuân Vực rất tốt, nói tiếp: "Các ngươi còn gì muốn hỏi ta không?"
Tần Thuật hoàn toàn không muốn đấu tranh gì ở tầng ba mươi này, chỉ muốn đi theo qua kiểm tra, đi đến những tầng khác lấy khen thưởng. Hắn ta không có hứng thú với ân oán tình cừu, cho nên miễn cưỡng ngồi xuống chỗ bóng râm, cầm ra một quyển tiểu thuyết giả thành kiếm phổ, vừa xem vừa cảnh giác nhìn Tuân Vực.
Cận Hỏa gãi đầu, cũng không biết hỏi cái gì.
Ngu Tri Dao chủ động đặt câu hỏi: "Tiền bối, ta muốn biết những chuyện lúc trước ngài trải qua ở Lạc thành, cùng với nhận biết về con người Vân Sinh này."
Tuân Vực sắp hoàn toàn biến mất, không còn thống khổ như trước, nói đến chuyện đã qua, rất là bình tĩnh.
Giống như người thành niên lúc trước nằm dưới tàng cây Hộ linh thụ, ôm chậu hoa nhỏ, bị lá cây khô héo rơi xuống đầy người.
Tuân Vực thấp giọng kể lại, một chân tướng bị giấu từ từ vén lên.
Năm đó, sau khi Tuân Vực khôi phục mảnh sa mạc lúc trước mà mình ở xong, vô số Ma tộc cảm ơn y. Ma vương cảm thấy hoàng quyền bị uy hiếp, cho nên nhờ Vân Sinh giúp đỡ.
Sau đó Vân Sinh lấy lý do giúp hoàng tộc Ma vực củng cố chính quyền, tránh nội loạn, đề nghị với Ma vương, dùng sinh sơ của một tòa thành diệt trừ Tuân Vực.
Lạc thành chính là tòa thành được chọn, những bá tánh trong Lạc thành là bị xui xẻo được chọn.
Cho dù chuyện của Lạc thành không phải do Tuân Vực gây nên, y cũng không có khả năng mặc kệ không quan tâm Lạc thành. nếu không phải người Ma vương phái ra tiêu diệt y tìm được tung tích của y, có lẽ tất cả lực lượng sinh cơ của Tuân Vực đã bị Vân Sinh cướp đi.
Ngu Tri Dao nghe mà nổi cả da gà.
Vân Sinh này chính là lợi dụng nhược điểm của người khác đi hại người.
Tuân Vực là một Ma tộc nên mới làm cho Ma vương cảnh giác. Mà Vân Sinh thì chính là nhân ma hỗn huyết, hai tộc nhân ma không hòa thuận với nhau, dù Vân Sinh có uy vọng lớn ở Ma vực, Ma tộc cũng sẽ không thừa nhận, uy hiếp không được đến vị trí Ma vương.
Làm chuyện xấu nhưng lại được tiếng tốt, còn có thể miễn phí có được nửa lực lượng sinh cơ.
Tam quan của Ngu Tri Dao đã được đổi mới.
Tại sao lại có loại người bề ngoài hiền lành, nhưng bên trong đều là vì lợi ích riêng của mình.
Cận Hỏa là người nóng tính, trực tiếp la to: "Má nó! Tuân Vực ngài yên tâm, chờ ta phi thăng, đến tiên giới đánh hắn!"
Tuân Vực lộ ra nụ cười yếu ớt.
"Ta và Vân Sinh chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn ngửi. Nhưng ta biết hắn rất giỏi ngụy trang. Lúc giao thủ với hắn, hắn còn nói mấy lời lừa gạt, làm cho ta lúc trước có chút nghi ngờ đúng là do mình gây ra. Cho đến khi ta không có cách nào khôi phục sinh cơ mất ở Lạc thành, mới chậm rãi tỉnh táo lại.”
"Tiền bối, cảm ơn." Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đồng loạt đứng dậy, cung kính chắp tay hành lễ với người trước mắt.
vẻ mặt Tuân Vực ôn hòa: "Giúp các ngươi, cũng là giúp ta."
“Cảm ơn các ngươi."
Cuối cùng Tuân Vực cười nói ra nói này, thân hình bị xích sắt khóa lại từ từ tan biến giống như Hộ linh thụ, ngưng tụ tạo thành một quang cầu màu xanh biết, tự nhiên dung nhập bên trong tua kiếm của Ngu Tri Dao.
Cùng lúc đó, một giọt nước trong suốt rơi vào trán Ngu Tri Dao.
Tần Thuật từ trong góc đứng dậy.
Lúc này Ngu Tri Dao nhắm mắt lại, sánh sáng màu xanh biết khép lại, chiếu rọi quanh thân nàng.
Không đợi Tần Thuật mở miệng, Cận Hỏa la lên: "Khen thưởng của đại ma tầng 30 là thánh thủy? Má ơi bí cảnh sau núi khen thưởng hào phóng như vậy?"
"Không hào phóng." Vẻ mặt Tần Thuật nghiêm trọng: "Lần đầu tiên ta đi vào giết chết đại ma tầng 10, khen thưởng cũng không phải là thánh thủy."
Cận Hỏa còn tưởng rằng hắn lấy được khen thưởng không ra gì, thuận miệng hỏi một chút: "Vậy lúc đó ngươi lấy được phần thưởng gì?"
Vẻ mặt Tần Thuật càng thêm nghiêm trọng: "Phá Bích đan cửu phẩm."
Cận Hỏa: "..."
Má nó!
Giả vờ! Ngươi cứ giả vờ đi!
Cận Hỏa hét lét: "Phá Bích đan cửu phẩm còn không tốt?"
"Phá bích đan cửu phẩm sao tốt bằng thánh thủy?"
Tần Thuật kinh ngạc nói: "Phá Bích đan cửu phẩm chỉ có tỷ lệ tám phần có thể đột phá bình cảnh, lại chỉ có thể tăng một cảnh giới nhỏ. Nhưng thánh thủy có thể đột phá đại cảnh giới, hơn nữa còn có chín phần nắm chắc! Nếu ta có thánh thủy, vậy có tỷ lệ rất lớn có thể đột phá đến Thiên Nhân cảnh."
"Cũng đúng...." Cận Hỏa gãi đầu: "Vậy chúng ta chờ sau khi truyền tống, làm nhiều mấy chuyến!"
“Không thành vấn đề!"
Lạc Vân Dã yên lặng nghe tác dụng của thánh thủy, cũng hơi yên tâm, ngồi bên cạnh hộ pháp cho Ngu Tri Dao.
Bên trong sơn động lại yên tĩnh.
Nhưng mọi người vây xem trước kính trừ ma lại không bình tĩnh được.
"Lời của đại ma kia tin được không? Tiền bối Vân Sinh là người như vậy? Có phải đại ma kia gạt chúng ta không?" Phong chủ Cầm Ngự phong thật lâu mới phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt còn có chút không thể tin được.
"Lời của đại ma này, ta cũng không tin lắm." Phong chủ Thuẫn Chi phong lắc đầu.
"Ta tin mầm non Thiên Bảng, nàng chính là trâu bò nhất!" Phong chủ Kiếm Hoa phong đã bắt tay với Phong chủ Thổ Linh phong, khoe khoang: "Mầm non Thiên Bảng của ta lợi hại như vậy, nàng nói Vân Sinh có vấn đề, vậy nhất định là có vấn đề.
Phong chủ Thổ Linh phong choàng vai phong chủ Kiếm Hoa phong, lập tức phụ họa: "Không sai không sai! Mầm non Thiên Bảng nhà ta đều cho là như vậy!?"
Minh Lê khẽ mỉm cười, yên lặng không tranh cãi.
Tranh cãi nữa, tất cả đều là người của nhà y.
Minh Lê ở phía sau cắn hạt dư nói: "Lão Kiếm à, hình như đánh cược sự nghiệp của ngươi nên kết thúc rồi, một triệu linh thạch hạ phẩm của ta, còn có của tôn giả nữa."
"À, đúng đúng đúng!" Phong chủ Thổ Linh phong nhanh chóng phản ứng lại, tay choàng vai Phong chủ Kiếm Hoa phong vỗ một cái: "Lão Kiếm à, còn có một triệu linh thạch hạ phẩm của ta!"
Phong chủ Kiếm Hoa phong: "..."
Tình huynh đệ, vỡ nát.
Trận đánh cuộc sự nghiệp này, trực tiếp làm cho phong chủ Kiếm Hoa phong táng gia bại sạn, bị vơ vét không thừa cái gì, ngay cả áo ngoài cũng bị lấy, để cho ông ấy thê thảm ôm bảo bối kiếm của mình.
Nếu không phải ông ấy liều mạng giãy giụa, suy chút nửa ngay cả vỏ kiếm của bảo bối kiếm cũng bị lấy đi.