Vì vậy, phong chủ Kiếm Hoa phong ngồi ôm kiếm, ngồi ở trong góc vẫn còn sức ầm ĩ: "Ngàn vàn ghết thì còn kiếm lại được! Ta còn trận đánh cựơc tình cảm! Bình tĩnh, ta nhất định có thể thắng!"
Hoàn mỹ giải thích cho câu đã gà còn thích chơi.
Đám có tiền cầm chiến lợi phẩm của mình, tiếp tục bắt đầu đề tài mới vừa rồi.
"Ta nghĩ đến nghĩ lui, vẫn cảm thấy không thể tin lời của ma kia." Cung chủ Kim Lăng cung phát biểu ý kiến.
"Trái lại ta tin tưởng sức phán đoán của đám tiểu bối." Cung chủ Thủy Ngô cung nhấp một ngụm trà, "Chuyện của ba ngàn năm trước, chỉ nghe đồn chứ không tận mắt nhìn thấy.”
Bốn chữ tận mắt nhìn thấy, làm cho mọi người ở đây đều yên lặng.
Có người muốn hỏi tôn giả thấy thế nào, đột nhiên phong chủ Kiếm Hoa phong tựa bên góc cửa sổ hú lên một tiếng quái dị.
"Ví trí cụ thể trên Thiên Bảng đã xác định rồi!"
Người tụ tập trước kính trừ ma dồn dập chạy đến, xuyên qua cánh cửa sổ mở hơn phân nửa nhìn Thiên Bảng sáng lạng treo ở chân trời.
Chữ viết vị trí Thiên Bảng, quả nhiên có thay đổi nho nhỏ.
Vị trí thứ nhất, Lạc Vân Dã, bí cảnh sau núi, tầng 30
Vị trí thứ hai, Ngu Tri Dao, bí cảnh sau núi, tầng 30
Vị trí thứ ba, Thời Việt, chủ điện Bạch phủ, Ma vương cung
Vị trí thứ tư, Linh Tu, bí cảnh sau núi, tầng 15
Vị trí thứ năm, Kỷ Phù, bí cảnh sau núi, tầng 20
Giỏi lắm, may là người bên trong bí cảnh không nhìn thấy Thiên Bảng, nếu không đoán chừng bây giờ đã có thể đánh thành một đoàn rồi.
Phong chủ Kiếm Hoa phong nhìn thay đổi này, không ngừng nói: "Tôn giả anh minh!"
Những người còn lại cũng thở phào nhẹ nhõm, ngươi một lời ta một lời kính nể sự anh mình của tôn giả.
Minh Tiêu tôn giả: "..."
Đề tài lúc này, bởi vì sự thay đổi của Thiên Bảng, lại ngừng lại.
Mọi người đều lo lắng nếu mầm non Thiên Bảng sơ ý một chút bị đào thải ra khỏi bí cảnh, vậy nhất định chính là một trận gió tanh mưa máu.
Mà hôm nay, các đệ tử tông môn bị đào thải ra khỏi bí cảnh, sau khi chủ ý đến sự thay đổi của Thiên Bảng, dùng kính linh thông, vào mảnh Tông môn, mở bài viết, ghi rõ tên của các đệ tử mỗi một tầng, thề phải tìm cho ra hai vị tu sĩ Thiên Bảng thần bí.
Còn có một ít đệ tử, định liên lạc với bạn tốt ở bên trong bí cảnh, nhưng không thể truyền vào được.
Từng người cầm phù đưa tin than ngắn thở dài.
//
Bên ngoài là các loại tìm kiếm sục sôi, trong sơn động lại vô cùng yên tĩnh.
Ngu Tri Dao bị ánh sáng màu xanh bọc lại, giác ngộ suốt một tháng.
Lúc này nàng mở mắt ra, trong đôi mắt đen nhánh có một tia ánh sáng nhạt lướt qua, tu vi trên người cũng đang không ngừng tăng lên. Vẫn luôn nhảy đến Quy nhất cảnh hậu kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa, là có thể đột phá Thiên Nhân cảnh.
"Má ơi! Lợi hại quá!” Cận Hỏa bị động tĩnh này làm đánh thức, lúc mở mắt ra hơi không tin được: "Tiểu Ngư, hiệu quả của thánh thủy này ở trên người ngươi phát hủy gấp gấp đôi luôn đó!"
Tần Thuật: "..."
Hết thuốc cứu rồi.
Tại sao lại để cho hắn ta cùng đội với tên ngốc này?
"Trời... Thánh thủy có uy lực lớn như vậy sao?" Cận Hỏa bắt đầu chậm chạp phản ứng lại.
Tần Thuật hơi liếc nhìn qua.
Cận Hỏa vỗ đùi, vẻ mặt bừng tĩnh: "A! Ta biết rồi!"
Tần Thuật mỉm cười, lúc vừa lộ ra vẻ vui mừng, Cận Hỏa lại vỗ đùi, hưng phấn nói: "Lúc Tiểu Ngư ngộ đạo, có lực lượng sinh cơ gia trì, lực lượng sinh cơ cuồn cuồn không dứt, không phải tăng hiệu quả của thánh thủy lên gấp đôi, mà là siêu siêu gấp đôi!”
Tần Thuật: “...”
Vui vẻ yên tâm trên mặt hắn ta lập tức cứng lại, hơn nữa còn nghe được tiếng rắc rắc bể tang tành của khuôn mắt vui vẻ yên tâm này.
Còn không chờ Cận Hỏa hiểu gì đó nữa, đột nhiên trong sơn động truyền đến một cổ lực hút cường đại, hút hai đội vào.
Tất cả mọi thứ xảy ra rất nhanh.
Ngu Tri Dao chỉ kịp thời nắm chặt Lạc Vân Dã, đã bị lực hút đưa đến sơn nham thật dày
Chẳng qua không có đau đớn gì, giống như cảm giác bị chọc thủng bóng bóng.
Sau khi hai người được đưa đến kéo nhau ổn định thân hình.
Ngu Tri Dao cầm Tiểu Ngư kiếm, lúc chạm vào tua kiếm, cọ vào Thận châu còn hơi nóng.
Lúc Tuân Vực dung nhập nửa lực lượng sinh cơ còn lại vào Thận châu, đã nói với nàng mấy câu.
Y xin nàng thề, trước khi tuổi thọ của nàng cạn kiệt, hãy chôn Thận châu này xuống cát vàng ở sa mạc Ma vực, là có thể làm cho cát vàng dần dần khôi phục thành thổ địa.
Ngu Tri Dao lập lời thề trong lòng.
Tiếp đó, hình như nàng nghe được Tuân Vực thở phào nhẹ nhõm, nói một tiếng xin lỗi, lại nói cảm ơn với nàng, sau đó luồng linh hồn chứa chấp niệm không cam lòng này mới hoàn toàn biến mất.
Ngu Tri Dao có thể nhìn thấy trước khi linh hồn của y biến mất, là màu trắng thuần khiết sạch sẽ nhất.
"Tiểu Ngư." Lạc Vân Dã nhíu mày lại, kéo lực chú ý của nàng về: "Chỗ này, vẫn là Ma vực?"
Ngu Tri Dao không vội vàng quan sát, nàng cúi đầu nhìn về phía bia đá ở cửa.
Số 1
Giỏi lắm, nhắc nhở của người quen cũ ở Nhạn thành còn sờ sờ ngăn trước mặt bọn họ.
Ngu Tri Dao ngẩng đầu lên.
Trước mắt không phải là sa mạc, là một vùng đất vô cùng mênh mông, hoa cỏ cây cối mọc khắp nơi, nhà cửa hai bên mọc như rừng.
Nhìn nhà cửa này, không giống như trong thành, trái lại giống như một tộc quần.
Trên đường phố, hình như mọi người đều mặc phục sức của Ma tộc, trên mặt những nữ tử đều được che kín bởi một chiến khăn.
Ngu Tri Dao dắt Lạc Vân Dã đang chuẩn bị vòng qua bia đá kia, lúc bước vào cảnh trước mắt này, trước mặt có một người nam nhân đột nhiên nói chuyện với nữ tử bên cạnh: "Hai tháng sau tộc trưởng của chúng ta muốn thành thân, ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Cái chân bước vào của Ngu Tri Dao trực tiếp cừng đờ.
Trái lại không phải là câu nói của người nam nhân có vấn đề, mà lúc người nam nhân kia há miệng ra, quả thật quá mức đang sợ.
Hàm răng nhọn dính đầy máu, lúc nói chuyện, đóng mở, chính giữa hai hàm răng là chất nhầy màu đỏ kéo sợi.
Ngu Tri Dao hoảng sợ thiếu chút nữa ngã ra sau.
Không đúng, đại ca, ngươi nói chuyện dọa người như vậy, có thể há miệng nhỏ một chút không.
Lạc Vân Dã bình tĩnh thu hồi tầm mắt: "Là Thận ma.”
Ngu Tri Dao nhớ đến hai lần đánh Thận ma của mình, lúc đang chuẩn bị hạ chân xuống, thuận miệng hỏi: "Đây là thận cảnh của hắn?"
"Không." Lạc Vân Dã nắm chặt tay nàng: "Đầy đường, đều là Thận ma."
Ngu Tri Dao: "..."
Rất tốt.
Nàng lại dời cái chân đã bước qua tấm bia đá kia.
...
Trải qua một trận cẩn thận thăm dò, Ngu Tri Dao đeo khăn che mặt mỏng, thi triển pháp thuật đổi quần áo biến thành phục sức giống với người ở đây, nhập gia tùy tục.
Lạc Vân Dã tiện tay cho mình một cái mặt nạ màu đen, ma khí quanh thân mãnh liệt tràn ra.
Hai người tay trong tay, tự nhiên đi lên con đường tràn đầy Thận ma.
Thận ma không có thân thể, chỉ có thể mượn dùng xác của Ma tộc khác hoặc là của Nhân tộc và Yêu tộc, hàng răng máu chính là ký hiệu phân biệt chủng tộc của bọn chúng.
Ở bên ngoài, Thận ma sẽ hơi khiêm tốn một chút.
Hôm nay thân ở trong tộc quần của mình, nói chuyện đều rất tùy ý, cho nên có thể tùy ý nhìn thấy hàng răng máu ẩn hiện trong đám người.
Cũng may ma khí quanh thân của Lạc Vân Dã vô cũng mạnh mẽ, Thận ma hai bên cũng cố ý tránh hắn đi.
Ngu Tri Dao tùy tiện nhìn nơi nào cũng có thể thấy ở vên đường nam nhân há to miệng nói chuyện, nàng không nhịn được xích lại gần Lạc Vân Dã.
Trong nháy mắt trong mắt Lạc Vân Dã có chút ý cười, nghiêng đầu thấp giọng nói: "Ta sẽ bảo vệ tốt Tiểu Ngư."
Hai người đi lang thang trên đường chính, lúc nghe được tin tức hữu dụng, sẽ dừng lại một chút.