Ngu Tri Dao: "..."
Chuyện này?
Lúc này, thiếu nữ trong trẻo lạnh lùng ngồi sau bình phong chờ lúc tiếng hoan hô yếu đi, lắc đầu nói: "Không được."
Hải huynh xúc động thay đổi sắc mặt: "Không hổ là Lộ Lộ cô nương, yêu cầu rất cao."
Ánh mắt tổ cá mặn sáng lên.
Quả nhiên, trong Ma tộc vẫn có người bình thường.
Chỉ nghe thiếu nữ lạnh lùng trong trẻo nói: "Không bằng trước tiên ta khảy một bài, hy vọng chưa vị có thể hiểu một chút về Âm tu."
Thiếu nữ nói xong, nhìn về phía đàn cổ đặt trước mặt mình, ngón tay nhẹ nhàng khảy.
Dưới đài đám người nín thở, hết sức mong đời.
Ngu Tri Dao vễnh tai lắng nghe, vẻ mặt hơi mỉm cười. Chẳng qua nụ cười kia còn chưa hoàn toàn rõ ràng, trực tiếp bị cứng ở khóe miệng.
Trong phút chốc, tiếng đàn còn kinh khủng hơn giọng hát của đội trưởng ngân giáp Ma tu văng tứ tán, truyền vào lỗ tai của mỗi người.
Nhất thời đám Ma tu say mê vô cùng.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã kịp thời bịt tai lại.
Một khúc kết thúc, lúc bàn tay thả ra, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nghe được tiếng than thở giống như sống sót qua tai nạn của nhau.
Rất nhanh, tiếng thở dài này đã chìm vào tiếng hoan hô mãnh liệt tại hiện trường.
Đám Ma tu vô cùng chìm đắm, từng người đều vô cùng kích động, giống như mới tỉnh lại bên trong tiếng đàn êm tai tuyệt mỹ này.
Ngu Tri Dao quay đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Lạc Vân Dã.
Hai người nhìn nhau, đồng loạt cảm giác được một trận nghẹt thở,
Quá đáng sợ, quá đáng sợ.
Bọn họ thường cảm thấy không đủ biến thái, chỉ vì không ăn khớp được chỗ này.jpg.
Ma không thể, ít nhất không nên.
Tiếp đó người thứ hai, người thứ ba... Người thứ tư, các loại dây đàn đứt đoạn, chuông cổ đập vang, thật sự chính là một trận quần ma loạn vũ.
Huynh đệ gõ chuông cổ kia, không nói đến chuyện gõ chuông như nhịp trống bay tự do, còn gõ ra một cái hang trên sân khấu, làm cho toàn trường hoan hô không dứt.
Cô nương lạnh lùng phụ trách sàn lọc cũng khen ngợi.
Ngu Tri Dao hít một hơi thật sâu.
Ngay sau đó lúc đến người thứ mười, rốt cuộc xuất hiện một người cầm sáo dài, thổi ra một bài thong thả đúng âm luật.
Lúc thổi được một nữa, người dưới đàn nhàm chán nói: "Không thú vị."
"Đây là tiếng nhạc gì? Thật khó nghe, ta cũng gần buồn ngủ rồi."
"Xuống đi xuống đi."
Người dưới đài không hoan hô, thiếu nữ trên đài cũng cực kỳ bất mãn nhíu mày.
Người thứ mười còn quá nhỏ, hai mắt ngấn lệ, cầm sáo chạy xuống đài.
Trong lòng hai con cá mặn đã có suy đoán, nhưng vẫn khiếp sợ nhìn xong biểu diễn.
Hai người trố mắt nhìn nhau, bị ma âm rót vào tai có chút chết lặng, cổ họng của hai người hơi nghẹn, truyền âm bàn bạc đối sách.
Đợi đến lúc hai người ra sân, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nhìn đống nhạc khí ở dưới đài, thấy chết không sờn mỗi người chọn một cái kén Xô na
Nhẹ nhàng bước lên đài, hít một hơi lấy sức, nhắm mặt lại, thổi mạnh.
Hai người giống như đang diễn hợp tấu, ngươi thổi không ra hơi ta tiếp nối, tuần hoàn qua lại, tiếng kèn bùng nổ toàn trường thật lâu không biết mất trong lỗ tai.
Không có kỹ xảo, ngay cả tình cảm cũng không có.
Sau lưng vị thiếu nữ lạnh lùng kia lại kích động đứng lên, dẫn đầu dụng sức vỗ tay: "Hay!"
Dưới đài, tiếng hoan hô sau cao hơn trước.
Tổ cá mặn: "..."
Quá sức tưởng tượng.
Hai người cầm đèn Xô na, sắc mặt từ từ không còn đỏ nữa.
Thiếu nữ trong trẻo vòng qua ghế đẩu, đi tới trước mặt hai người, đôi mắt đen ngậm nước, vô cùng chân thành thi lễ một cái: "Hai vị, chính là Âm tu chân chính, có thể trở thành người trong đội ngũ tấu nhạc của hôn lễ tộc trưởng."
Nàng ta nói xong, lại đi xuống đài chọn ra ba người trong đám người đã biểu diễn lúc này, lạnh nhạt nói: "Ba người các ngươi, cũng miễn cưỡng thông qua."
Nhất thời ba vị Ma tu kia vô cùng kích động giống như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, vươn tay nhảy múa chúc mừng.
Tổ cá mặn được điểm cao thông qua, được tôn trọng có chút cạn lời.
Bọn họ thắng, nhưng lại cảm thấy thua.
Lần này thiếu nữ trong trẻo lạnh lùng tìm được người mình hai lòng, vô cùng vui vẻ dẫn hai người xuống bật thang.
Hải huynh trong đám người vội vàng chen ra, vì hấp dẫn tầm mắt của Lộ Lộ cô nương, giơ tay phải kia vẫy về phía Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã: "Huynh đệ, không ngờ đến các ngươi lại lợi hại như vậy, không hổ là Âm tu chân chính có kỹ thuật gia truyền! Ngày sau giàu sang, đứng quên ta!"
Hai người chết lặng mỉm cười.
Âm tu chân chính: Không có tình cảm không có kỹ thật, một trận thổi mãnh liệt.
Âm tu giả: Có chút kỹ thuật có chút tình cảm, bị nói là khó nghe bị đuổi xuống đài.
//
Bởi vì kỹ thuật thổi đen Xô na của hai người Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã, làm cho cô nương tên Lộ Lộ đều vô cùng khách khí với hai người.
Đoạn đường đi đến biệt viện phía sau, Lộ Lộ nói chuyện không ngừng với bọn họ, còn có ánh mắt sùng bái của ba Ma tu được thông qua nhìn bọn họ đi theo phía sau.
"Hai vị chính là Âm tu chân chính." Lộ Lộ thở dài nói: "Tiếng kèn Xô na này, tất nhiên có thể làm cho tộc trưởng phu nhân tương lai vui vẻ."
“Quá khen quá khen." Ngu Tri Dao thuần thục khen lại đối phương: "Cô nương mới là đệ nhất Âm tu."
Sau khăn che mặt, thiếu nữ mỉm cười, nhưng vẫn khiêm tốn: "Không dám không dám, kỹ thuật của hai vị tương đương ta."
Đang lúc nói chuyện, sáu người bước qua hàng lang dài, xuyên qua cổng vòm, tiến vào biệt viện.
"Rõ ràng ta mới là Âm tu thật sự!" Giọng nam hơi quen thuộc tràn đầy tức giận.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy thanh niên bên hông treo một cây sáo dài, đang vén tay áo, liều mạng giặt quần áo.
"Giặt sạch vào." Lộ Lộ mắng hắn ta: "Ngay cả một cây sáo cũng không thổi được, phế vật!"
Cầm Minh: ?
Má nó! Ai không thổi sáo được?
Ngươi có thể làm nhục nhân cách của ta, nhưng không thể làm nhục sự chuyên nghiệp của ta!
Cầm Minh không nhịn được nữa,đặt quần áo ướt trong tay, muốn liều mạng với Lộ Lộ.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc.
Cầm Minh: "..."
Vào giờ phút này, hắn ta đã không còn là đại sư huynh tiêu sáo của Cầm Ngự phong, mà chỉ là một người thấy được đồng hương, nước mắt lưng tròng.
Trong mắt hắn ta, tràn đầy ý muốn cầu sinh.
Tổ cá mặn: "...."
Âm tu chân chính, thật là thảm.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã được Lộ Lộ cô nương tôn sùng như khách quý, “lôi kéo” lúc lâu, cuối cùng cứu được "Phế vật" Cầm Minh này.
Lộ Lộ cô nương rất coi thường Cầm Minh, rất sợ chậm trễ hai vị Âm tu chân chính, còn khuyên bọn họ, với mục đích đổi một người hầu thông minh hơn.
Cầm Minh rút hai tay ướt nhẹp xuống, trán nổi gân xanh, chỗ nào còn có bộ dạng ung dung khi còn ở Vân Cảnh thánh địa.
Cũng may tổ cá mặn uyển chuyển từ chối, lấy tộc độ nhanh nhất dẫn Cầm Minh đi vào một gian nhà trống trong biệt viện.
Cánh cửa sau lưng đóng mạnh lại, Cầm Minh nhịn đã lâu, cuối cùng cũng có thể phát tiết tức giận ra ngoài. Hắn ta giận đến mức không nhịn được: "Ta, Cầm Minh, năm trước là người dành hạng nhất trong cuộc so tài giữa các Âm tu ở Cầm Ngự phong, được trưởng lão, phong chủ khen là Âm tu trời sinh, những Ma tộc này lại nói ta thổi khó nghe?"
Ngu Tri Dao xoa khuôn mặt chết lặng của mình: "Cầm Sư huynh, chúng ta nhập gia tùy tục. Thẩm mỹ khác nhau, tôn trọng chúc phúc nhau."
"Không! Ta muốn cho bọn họ biết cái gì gọi là Âm tu chân chính!" Thái độ của Cầm Minh vô cùng kiên quyết: "Âm tu không thế thiếu kỹ xảo hay tình cảm, đây là chuyên nghiệp của ta!"
"Nhưng chỗ của bọn họ không cần chuyên nghiệp này," Lạc Vân Dã dừng lại một chút, tổng kết: "Không có kỷ xảo không tình cảm, tiếng nhạc càng lớn càng chói tai, càng được khen ngợi."