"Quá kỳ lạ quá kỳ lạ!" Cầm Minh lắc đầu than thở, ngã ngồi vào ghế gỗ màu đỏ sau lưng: "Chẳng lẽ một đời Âm tu chân chính của ta lại phải cắt đứt ở chỗ này."
Bộ dạng lòng như tro tàn này, Ngu Tri Dao lên tiếng khuyên giải: "Cầm sư huynh, nếu không ngươi thổi khó nghe một chút?"
Cầm Minh quả quyết từ chối: "Không thể, đây là chuyên nghiệp của ta! Dù có đánh chết ta, ta cũng không nhường bộ thế lực tà ác Ma tộc này!"
Tổ cá mặn không khuyên được hắn ta, đổi đề tài, hỏi về Linh Tu.
"Cầm sư huynh, không biết Linh sư huynh cùng đội với ngươi đi đâu rồi."
“Linh Tu à, hắn đi tập huấn vì hôn lễ hai tháng sau của tộc trưởng." Nói đến đây, Cầm Minh có chút tức giận: "Chỉ với một trận gõ vào lò luyện đan của hắn, ta dùng đầu ngón chân đánh cũng hay hơn hắn!"
Ngu Tri Dao: "Nhưng Linh Tu sư huynh được thông qua."
Lạc Vân Dã tiếp lời: "Mà Cầm sư huynh thì không có."
Cầm Minh: "..."
Má nó!
Đó là do hắn thổi không hay sao?
Đó là do một đám Ma tộc ngu muội không biết thưởng thức!
Cầm Minh bị Ma tộc làm cho tức giận, sáo dài xoay tròn giữa các ngón tay cũng sắp biến thành àn ảnh.
Thanh niên dựa vào ghế, đôi mắt hồ ly giống như chứa cả vì sao: "Tiểu Vân, Tiểu Ngư, không bằng chúng ta đi phục kích Linh Tu một trận! Để cho cái tên lưu mạnh này nếm mùi vị bị đánh! Ông trời có mắt, ba người chúng ta hợp tác, vừa vặn trị tên tu sĩ Thiên Bảng lạc đàn này."
Hai vị tu sĩ Thiên Bảng khác: “... Chuyện này?”
"Tiểu Ngư Tiểu Vân, các ngươi không cần nói, coi như báo thù hành động lưu manh của tên kia " Cầm Minh quyết định, "Lần trước gặp không có cơ hội, lúc này cuối cùng để cho hắn xui xẻo lạc đàn, chúng ta quyết định như vậy đi!"
Nhưng thật ra thì, người lạc đàn chính là - Cầm Minh.
Vẻ mặt tổ cá mặn vô cùng phức tạp, không từ chối cũng không đồng ý, chỉ để cho một mình Cầm Minh vui vẻ.
//
Sau khi Linh Tu nhận được ốc biển dẫn âm của Ngu Tri Dao, gần tối trở về biệt viện.
Hắn ta mới vừa bước vào cửa mà đám đồng bạn của mình giữa lại, chỉ thấy bên trong phòng hai đồng bạn phức tạp ngồi đó, Cầm Minh cầm sáo đi đến, chớp đôi mắt hồ ly, cười không có ý tốt với hắn ta.
"Tên lưu mạnh, hôm nay chúng ta sẽ dạy dỗ ngươi một trận thật tốt!"
Hai bên bắt đầu khai chiến.
Ai ngờ ở bên ngoài, truyền đến tiếng la của Lộ Lộ cô nương: "Cầm Minh cũng ở đây?"
Trong phút chốc, trong nhà hai bên nhìn mặt nhau, cây sáo của Cầm Minh biến thành chun trà, đang ngồi thả nhiên uống trà, hơn nữa miễn cưỡng đáp lại một tiếng.
Lúc Lộ Lộ cô nương bước vào, thấy chính là màn này. Nàng ta giận dữ, bước nhanh đến trước mặt Cầm Minh, mắng hắn ta: "Không biết phân biệt tôn ti! Vị trí của chủ nhân, chỗ nào một người hầu như ngươi có thể ngồi! Đứng lên cho ta!"
Ở địa bàn của người ta, Cầm Minh không thể không đứng lên.
"Ngươi, bây giờ đã không phải là Âm tu được chọn, trở về phòng ngươi thu dọn đồ đạc, hôm nay lập tức đi đến phòng chứa củi, ngày mai lại đến hầu hạ." Lộ Lộ hừ một tiếng, khinh bỉ nói: "Đồ của chủ nhân, đừng có vọng tưởng đụng chạm."
Lộ Lộ nói xong, lúc nhìn về ba người khác trong nhà, vẻ mặt biến thành dịu dàng tươi cười: "Ba vị ở chỗ này có quen không? Nếu không quen, Lộ Lộ sẽ lập tức sắp xếp cho ba vị đến khách điếm tốt nhất trong tộc."
Cầm Minh: "..."
Quả đấm ngứa.
Hắn ta ở phòng chứa củi, những người khác ở khách điếm tốt nhất?
Trời ơi.
Hắn ta là Âm tu chân chính, thật sự là gặp chuyện quá khó tưởng tượng.
Cho dù Cầm Minh không muốn, cuối cùng vẫn bị Lộ Lộ và người hầu nàng ta gọi đến dẫn xuống, vô tình ném vào phòng chứa củi.
Cầm Minh nhìn chuột lớn chạy đầy đất, cầm sáo ngửa đầu thở dài một tiếng, giống như có thể cảm nhận được nước mắt giàn giụa trong lòng mình.
Giờ phút này hắn ta tức cảnh si tình, không nhịn được đưa sáo đến gần miệng, tràn đầy tình cảm thôi một bài hát bi thương thê lương.
Tiếng sáo như oán như tố, đều là tiếng kêu gào không cam lòng của hắn.
Cầm Minh dùng hết kỹ xảo từ trước đến nay của mình, ngay cả bản thân cũng không nhịn được say mê vào bên trong.
Cho đến khi cửa phòng chứa củi bị đá vang, tiếng sáo dừng lại. Một đám Ma tộc của biệt viện đứng ở bên ngoài công kích chê bai hắn ta.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Cầm Minh đã chết mấy lần rồi.
"Ta chưa từng nghe nói tiếng sáo dở như vậy, dở đến mức ta không ngủ được!"
"Nếu như lúc nhàm chán thổi để thôi miên thì cũng được đi, bây giờ thổi thật sự là quấy rầy giấc ngủ của ta!”
"Thằng nhóc, lại thổi khó nghe như vậy, ta sẽ bẻ gãy sáo của ngươi! Không có thiên phú mà cứ thổi loạn, không tự mình biết mình!"
Cầm Minh: "..."
CMN nhà ngươi chứ không có thiên phú!
Dưới sự cảnh cáo của đám Ma tu, Cầm Minh trực tiếp bị đoạt quyền lợi thổi sáo.
Trái tim của Âm tu chân chính, đã nát.
Trái tim bể nát ấy, vào sáng sớm ngày hôm sau thấy được bữa sáng của mình, lại bể thành vụn phấn.
Một mâm bữa sáng máu tươi dầm dề kia, Cầm Minh liếc một cái cũng cảm thấy có thể gặp ác mộng.
"Nhanh ăn đi! Ăn nhiều bồi bổ thân thể, cũng có thể đi phục vụ tốt ba vị đại nhân." Tên người hầu bên cạnh há miệng to ăn, vừa thúc giục hắn ta.
Làm cho Cầm Minh thiếu chút nữa ói ra.
Hắn ta thật sự muốn trốn ra ngay lập tức.
Sinh mệnh thật đáng quý, cái giá của chuyên nghiệp càng cao. Nhưng nếu chết đi, không còn gì nữa!
Đừng nói để cho hắn ta thổi khó nghe, dù cho thổi cực kỳ khó nghe, hắn ta cũng có thể!
Ngu Tri Dao, Lạc Vân Dã và Linh Tu ngủ một đêm thật ngon, buổi sáng người hầu đưa một đống trái cây tươi đến, ba người vừa ăn vừa trao đổi tin tức.
Cầm Minh như một cơn gió, chạy vào phòng, nhìn mâm trái cay tản ra mùi thơm trên bàn, nhất thời vô cùng bi thương.
"Ta quyết định! Ta muổn thổi sáo khó nghe!" Cầm Minh vỗ bàn.
"Không thành vấn đề," Ngu Tri Dao đưa cho hắn ta một miếng dưa ngọt, cười híp mắt nói: "Chuyện này chúng ta thành thạo."
Linh Tu cố ý chế nhạo Cầm Minh, mỉm cười nói: "Cầm sư huynh không phải là dù chết cũng không chỉu ủy khuất sự chuyên nghiệp cỉa mình sao?"
Cầm Minh tự nhiên ăn dưa, nhìn Linh Tu, trong mắt lộ ra thất vọng. Hắn ta thở dài nói: "Linh Tu, ngươi vẫn còn quá trẻ. Chúng ta là đang lịch luyện, cần gì phải chú trọng nhiều như vậy? Tầm mắt quá nhỏ, sau này nên nhìn thế giới bên ngoài nhiều một chút."
Linh Tu: "..."
Cũng không biết đêm trước ai muốn sống muốn chết ôm cây sáo, ai oán khóc kể cảnh ngộ của mình, nói là dù sao cũng không thể thổi khó nghe, nhục cái tên Âm tu.
Âm tu các ngươi, nói thay đổi là thay đổi ngay như vậy sao?
//
Phong chủ Cầm Ngự phong đứng trước kính trừ ma, mặt không cảm xúc, thật muốn đi vào đánh cho Cầm Minh một trận.
Những người còn lại vây xem đều đang cười ha ha.
Phong chủ Kiếm Hoa phong mặt một cái áo lót trắng mỏng, ôm chặt bảo bối kiếm của mình, khen ngợi nói: "Lão Cầm, đại đồ đệ này của ngươi không tệ! Có thể co được giãn được, tương lại sẽ có thành tựu!"
"Đúng vậy, lúc này có thể dứt khoát như vậy, đứa nhỏ này không tệ.” Cung chủ Ngô Thủy cung cũng là Âm tu, cười híp mắt nói.
Phong chủ Cầm Ngự phong cũng không được an ủi, trái lại nhìn Cầm Minh cất sáo dài, cầm ra một cái kén Xô na, dũng hết sức thổi, máu toàn thân đều muốn phun lên não rồi.
Bên trong kính trừ ma, Ngu Tri Dao thả cái tay che lỗ tai xuống, vô cùng chân thành nói: "Cầm Sư huynh, chúc mừng ngươi, ngươi đã ngộ đạo, ngươi thành công rồi, ngươi đã trở thành một Âm tu chân chính!"
Cầm Minh trực tiếp cười lộ ra tám cái răng trắng sáng, còn vô cùng tự tin khen ngợi mình.