Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cầm tay nhau, bị một cổ lực lượng vô hình mang đi, hai người cũng đã phát hiện chỗ không đúng.
Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, lúc ngẫu nhiên truyền tống đến tầng khác của bí cảnh, bọn họ nên trực tiếp đụng vào vách đá phía trước, cuối cùng tiến vào tầng tiếp theo.
Sao bây giờ lại bay lên trời rồi?
Ngu Tri Dao lập tức lấy bộ khí phi hành của mình, một đám mây trắng mềm mại, có thể chứa hai người.
Hai người ngồi trên đám mây, vô cùng hiền lành chờ cổ lực lượng này mang đi đến những nơi khác.
Ngay sau đó, bọn họ nghe được tiếng Thiên Bảng, cùng với càng lúc càng bay cao, hình như trên tầng mây kia có cung điện ẩn hiện.
Một giây sau, lực lượng vô hình thúc đẩy bọn họ trở nên mạnh mẽ, trong phúc chốc, đẩy hai người vào bên trong cung điện.
Ngu Tri Dao còn chưa thấy rõ xung quanh, cảnh tưởng trước mặt đã đột nhiên thay đổi.
Cung điện nguy nga lộng lẫy biến thành bầu trời đêm đầy sao sáng, bên tai là tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên từ xa.
Giờ phút này hai người còn bình yên ngồi trên đám mây, đang muốn theo tiếng nhìn sang, ở phía sau bọn họ có một nữ tử nóng nảy thúc giục: "Các ngươi là tiểu tiên mới phi thăng đến từ nơi nào, Hỗn Độn đại đế và Vô Tình đạo quân đang tỷ thí ở chỗ này, một chút uy lực tiết ra cũng có thể lấy mạng nhỏ của các ngươi, còn không nhanh rời khỏi đây?"
Hai người còn chưa trả lời, đột nhiên chỗ này xảy ra một trận đất rung núi chuyển, Ngu Tri Dao nghiêng đầu nhanh chóng thục giục bộ khi phi hành, bỏ trốn theo nữ tử kia.
Chờ thành công chạy thoát ra khỏi hiện trưởng nguy hiểm, Ngu Tri Dao suýt chút nữa vì tốc độ quá nhanh mà xảy ra tai nạn giao thông, đám mây khó khăn lắm dừng lại một khoảng cách với tầng mây đạp dưới chân của nữ tử.
Hiện nhiên đám mây của nữ tử mới là mây chân chính, nàng ấy sử dựng một cổ lực lượng vô hình, làm cho mây của mình lui về phía sau một chút, nhẹ nhọng cười nói: "Các ngươi mới phi thăng, tốc độ này xem như không tệ."
Tổ cá mặn: "..."
Giỏi lắm, bộ khí phi hành quá mức tương tự với vật phi hành của người phi thăng, bọn họ đều bị nhận thành người phi thăng?
Hai người vừa mới đến, vẻ mặt hai người giống như hai con cừu bị lạc đường, làm cho nữ tử càng cười tươi hơn.
Nàng ấy không tự chủ nói nhẹ nhàng hơn: "Các ngươi không cần sợ, ở chỗ này chỉ cần không đi tranh tài nguyên tu luyện, thì sẽ không gặp nguy hiểm."
Vẻ mặt Ngu Tri Dao hơi cứng lại.
Nữ tử cho rằng nàng muốn tranh tài nguyên tu luyện, cũng định khuyên giải: "Phần lớn tài nguyên tu luyện ở chỗ này đều bị các cường giả khống chế, nếu các ngươi muốn tranh, hoặc là thành công đầu quân vào dưới quyền một vị cường giả, bán mạng cho ngài ấy. Hoặc là cũng chỉ có thể cùng vô số người tranh đoạt một chút tài nguyện nguy hiểm vô cùng kia."
Ngu Tri Dao lắc đầu thở dài một tiếng, nặng nề nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, không phải như vậy. Ta chỉ là không hiểu, vì sao phi thăng, còn phải tu luyện?"
Lúc này đến lượt nữ tử cứng đờ gương mặt.
Tu luyện, chẳng lẽ không phải là bản năng bẩm sinh của tu sĩ sao?
Nàng ấy giống như có chút không hiểu nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Tri Dao, Ngu Tri Dao cũng vô tội nhìn lại nàng ấy.
Hai người đối mặt một lát, nữ tử sắp xếp ngôn ngữ, mở miệng hỏi: "Tại sao ngươi lại không muốn tu luyện?"
Ngu Tri Dao nhún vai: "Ta vì sao phải muốn tu luyện?"
Nữ tử nhìn vẻ mặt không giống như giả vờ của nàng, nghi ngờ hơn: "Tu luyện có thể để cho ngươi càng cường đại hơn, cũng có thể càng làm được nhiều chuyện hơn, còn có thể lấy được thứ mà người bình thường không có được."
"Nếu ở chỗ này chỉ cần không đi tranh đoạt tài nguyện, là có thể bình yên vô sự." Ngu Tri Dao thản nhiên nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp, cho dù ta không cường đại, cũng có thể làm càng nhiều chuyện hơn, cũng có thể có được thứ mà ngay cả cường giả cũng không có được."
Lúc này nữ tử thật sự tò mò, xít lại gần: "Có thể có được gì?"
"Ăn uống vui đùa." Ngu Tri Dao thần bí nói ra bốn chữ, ở bên cạnh Lạc Vân Dã suýt chút nữa bật cười.
Nữ tử: "..."
Nàng ấy nghẹn họng, cường giả Hỗn Độn giới vẫn luôn theo đuổi mạnh mẽ, quả thật không có được điều này.
Nầng ấy phức tạp nhìn Ngu Tri Dao, lại nhìn thiếu niên bên cạnh nàng, dịu dàng hỏi: "Ngươi thì sao? Ngươi cũng là... Theo đuổi như vậy sao?"
Lạc Vân Dã gật đầu.
Nữ tử: "..."
Quái lạ quái lạ! Nàng cảm thấy có chút không hiểu người phi thăng mới lên này.
Chẳng lẽ bây giờ ở hạ giới, đã hoàn toàn thay đổi phương thức tu luyện, đều là dạy tu sĩ như vậy sao?
Lúc nữ tử đang rơi vào nghi ngờ đời người sâu đậm, một tiếng ầm ầm truyền đến từ xa ca.
"Nhanh lui lại." Nữ tử thúc giục tầng mây, vội vàng la lên: "Hỗn Độn đại đế và Vô Tình đạo quân là người phi thăng đứng đầu của Hỗn Độn giới, cũng không thể bị tu vi của hai người bọn họ ảnh hưởng.”
Ngu Tri Dao lập tức thúc giục bộ khí phi hành, chạy theo sau nữ tử.
Lần chạy thứ hai này, đã có kinh nghiệm, thành thạo hơn nhiều.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã vừa chạy, còn có thời gian quay đầu nhìn hai vị cường giả Hỗn Độn giới đánh nhau.
Một nam nhân mặc khôi giáp màu đỏ tay có thể hái sao trời, từng ngôi sao đều bị người này nắm trong tay, biến thành một loại thuật pháp huyền ảo, công kích về phía nam nhân mặc trường bào màu làm đối diện.
Chỉ thấy nam nhân mặc trường bào màu lam đưa tay chỉ một cái, trường kiếm sau bay ra, thoáng chống biến thành hàng ngàn hàng vạn liệt chỉ, đánh từng vì sao kia.
Lúc tinh thần lực và kiếm lực đánh vào nh, ai cũng không chiếm được lợi.
Sau khi hai bên lại liều mạnh thi triển mấy đợt thuật pháp hoa cả mắt, trực tiếp dùng quả đấm đánh nhau.
Một chút uy lực tỏa ra từ quả đấm đơn giản, cũng đủ để làm nổ một ngọn núi.
Nơi hai người đi qua, từng đỉnh núi bị san thành bình địa, cát đá bay tứ tung, biến thành một mảnh hỗn độn.
Lúc Ngu Tri Dao chạy nhanh, vẫn còn chắc lưỡi hít hà.
Đây cũng qúa mạnh rồi đi.
Coi như tu thành Thiên Nhân cảnh, nàng cũng chưa từng nghĩ đến có thể hái sao trời.
Quả nhiên tu vi ở Vân giới hạn chế trí tưởng tượng của nàng.