Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 345 - Chương 345.

Chương 345. - Chương 345. -

Phía trước hai người đánh nhau vô cùng lợi hại, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã chạy nhanh ở phía sau.

Hình như nam nhân mặc khôi giáp màu đỏ cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên la lên một tiếng.

Hắn ta nhanh chóng lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với nam nhân trường bào màu xanh, tùy ý cười nói: "Vô Tình, dừng dừng, lần sau tái chiến!"

Nói xong những lời này, hắn ta ném ra một hạt châu màu xanh lá cây, bình địa mới vừa bị san bằng đã khôi phục lại bộ dạng vốn có, hơn nữa hình như càng có sinh cơ.

Hai con cá mặn còn chưa kịp kinh ngạc, một giây sau, nam nhân khôi giáp đỏ thuấn di đến trước mặt hai ngươi, lưu loát nhấc cổ á sau của hai con cá mặn lên một bước đi xa vạn dặm.

Tổ cá mặn: "..."

Chuyên này, giới phi thăng, xem náo nhiệt cũng bị bắt sao?

Không phải, bọn họ không phải xem náo nhiệt, bọn họ có thể giải thích!

Vốn dĩ là dựa theo tu vi của Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã, hoàn toàn không làm cho Hỗn Độn đại đế chú ý.

Nhưng bởi vì hai con cá mặn xem náo nhiệt quá mức chăm chú, làm cho Hỗn Độn đại đế chia ra một tia tinh thần trong lúc tỷ thí đi nhìn thử hai con kiến hôi to gan này.

Ai ngờ nhìn thử một cái, đã nhìn ra sự thú vị.

Một người là thể chất may mắn, một người là thể chất xui xẻo, lại có thể bình yên vô sự ở chung với nhau.

Hơn nữa nhìn thấy được quan hệ cũng vô cùng thân thiết.

Nam nhân khôi giáp đỏ xách hai người, chỉ đi năm bước trên không trung, đợi trước mặt xuất hiện đất đai bát ngát, giống như đi dạo sân vắng từng bước đi xuống giữa không trung.

Hai con cá mặn không cảm nhận được ác ý, cũng không làm ra hành động gì. Hai người nhìn nhau một cái, ngón tay giấu trong tay áo nắm được một cái vỏ sò màu trắng.

Đây là trước khi đi vào tiên cung Vân Sinh, vật này bay vào trong tay bọn họ, chỉ cần bóp vỡ là có thể đi ra khỏi tiên cung.

Hai người còn chưa thăm dò được trong tiên cung Vân Sinh có bí mật gì, nếu cứ như vậy đi ra ngoài, không phải bị lỗ sao.

Vì vậy hai người cực kỳ an phận bị đại đế xách đi, chậm rãi bước vào cung điện toàn thân đỏ chét.

Nam nhân khôi giáp màu đỏ nhìn hai người yên phận như vậy, còn hơi có chút ngạc nhiên nói: "Các ngươi không sợ ta?"

Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đồng loạt lắc đầu.

"Ha ha ha ha ha ha!" Nam nhân lại bắt đầu tùy ý cười to: "Thú vị thú vị."

Hắn ta sãi bước đi vào cung điện, ném hai người trên cái ghế đẩu dùng để bố trí tiệc rượu, để cho thị nữ mang chút thức ăn đến.

Hỗn Độn đại đế giống như cũng sắp nhận bọn họ là người phi thăng, nhấc chân tùy ý ngồi dưới đất, áo giáp va chạm trên người phát ra tiếng vang.

Hắn ta vươn một tay lấy hồ lô đựng rượu, lấy nút bịt ra, ngửa đầu uống ừng ực mấy hớp rượu, vô cùng tò mò hởi: "Thể chất của hai người các ngươi, vì sao không giết lẫn nhau?"

“Vì sao phải giết lẫn nhau?”

Hỗn Độn đại đế ngẩn ra.

Vì sao phải giết lẫn nhau! Thể chất may mắn và thể chất xui xẻo chém giết lẫn nhau, đây không phải là đạo lý hiển nhiên sao?"

Hắn ta xoa đầu, lẩm bẩm một câu: "Đại khái có thể đạt được lực lượng càng cường đại hơn?"

Ngu Tri Dao cầm một quả quýt trên bàn, vừa bóc vừa bình tĩnh nói: "Từ từ tu luyện không phải được rồi sao?"

Hỗn Độn đại đế lại giật mình.

Hắn ta cảm thấy lại có chút không theo kịp suy nghĩ của nhóc con này.

Vì vậy, hắn ta đưa mắt nhìn về phía Lạc Vân Dã: "Trái lại thể chất may mắn không giết thể chất xui xẻo cũng không có vấn đề gì. Nhưng ngươi thì sao, ngươi là thể chất xui xẻo, vì sao ngươi không giết nàng? Giết nàng, có thể cướp được khí vận, thoát khỏi số mệnh xui xẻo cả đời, đạt được Hỗn Độn đạo thể, cố lực lượng vô thượng, sao lại không làm?"

Lạc Vân Dã há miệng cắn miếng quýt mà Ngu Tri Dao đút đến, lắc đầu nói: "Ta không muốn có lực lượng vô thượng, ta dã sắp kết đạo lữ với Tiểu Ngư. Chúng ta sẽ định cư ở một nơi, cả ngày ăn uống ngủ nghỉ là được.”

Hỗn Độn đại đế: ?

Tam quan của hắn ta lại bị lời yêu không có đầu óc này làm cho kinh hãi.

Lực lượng vô thượng không phải là thứ mà mỗi người đều muốn theo đuổi sao? Lại có người không muốn theo đuổi lực lượng vô thượng?

Lúc suy nghĩ của hắn ta đang hỗn độn, Ngu Tri Dao bắt được chỗ mấu chốt trong lời của hắn ta, hơi có chút nghi ngờ nói: "Sao lại nói thể chất may mắn có thể không cần giết thể chất xui xẻo? Thể chất may mắn giết chết thể chất xui xẻo, cướp lấy khí vận, không phải cũng có thể thành Hỗn Độn đạo thể sao?"

"Nói đùa! Vạn vật đều có quy luật của nó..." Nam nhân cười nhạo một tiếng, mới vừa muốn nói gì đó, ai ngờ lời đến khóe miệng lại không nói ra được.

Hắn ta nhíu mày, nói lại: "Vạn vật đều có quy luật của nó..."

Phía sau là gì thì không nhớ nổi, giống như bộ phận liên quan đến chuyện này đã biến mất.

Ngu Tri Dao đang sung sướng ăn trái cây ở chỗ này, hình như cảm nhận được một cổ lực lượng vô hình thoải mái, cho nên nàng thuận miệng nói tiếp: "Vạn vật đều có quy luật của nó gì?

Hỗn Độn đại đế a một tiếng, vỗ đầu, không nhớ nổi.

Hỗn Độn đại đế được xem là một trong những cường giả đứng đầu, hắn ta cảm giác trong này nhất định xảy ra chuyện gì.

Hắn ta chống người đứng dậy nói: "Trước tiên các ngươi cứ ngồi ở chỗ này, ta đi một lát rồi về."

Hai người qua loa gật đầu.

Có lẽ từ đầu đến cuối bộ dạng của hai người đều ngoan ngoãn phối hợp, Hỗn Độn đại đế cũng không bày kết giới với hai người, nhanh chóng chạy đến tháp tu luyện.

Quả thật Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã không muốn đi, ở lại chỗ này, vị đại lão này có thể tìm ra lời giải cho bọn họ.

Hai người nhập gia tùy tục, sau khi đợi thị nữ bưng lên một đống thức ăn, vẫn sung sướng ăn ăn uống uống.

Càng ăn, Ngu Tri Dao càng cảm thấy cổ lực lượng vô hình thoải mái kia càng quen thuộc.

Nàng gắp một miếng thịt cá tươi ngon, nghi ngờ nói: "Tiểu Vân, ngươi có ảm thấy cổ lực lượng này quen thuộc không?"

Lạc Vân Dã suy nghĩ một chút, gật đầu: "Có chút giống với lực lượng của Tuân Vực."

Ngu Tri Dao nhanh chóng móc viên Thận châu màu xanh biếc từ trong tua kiếm ra, so sánh nhìn xung quanh.

“Nếu như chôn Thận châu này xuống, theo thời gian, có thể làm cho sa mạc biến thành thổ nhưỡng, cũng rất giống với tác dụng với hạt châu mà đại lão lúc nãy ném xuống. Chẳng lẽ người phi thăng đều có lực lượng sinh cơ?"

Lạc Vân Dã cúi đầu gắp đồ ăn cho nàng: "Chờ đại lão đến, hỏi thử."

Ngu Tri Dao cũng không xoắn xuýt nhiều về chuyện này, lại nhét Thận châu vào bên trong tua kiếm, ăn ăn uống uống, đồng thời cũng không quên dùng ốc biển dẫn âm liên lạc với những người khác.

Mặc kệ là Linh Tu cùng tầng biến mất cùng lúc với bọn họ, hay là Kỳ Phù ở trong bí cảnh, hoặc là Thời Việt ở Ma vực, ốc biển dẫn âm đều không liên lạc được.

Trong con ngươi Ngu Tri Dao lộ ra suy nghĩ sâu xa.

Ốc biển truyền âm không liên lạc được chỉ có hai khả năng, hoặc là cách quá xa, hoặc là gặp được nguy hiểm gì đó.

Nàng sờ linh thông kính muốn gửi bài trao đổi với bọn họ, phát hiện chỗ này ngay cả kính linh thông cũng không có cách nào gọi ra được.

Tất cả phương thức liên lạc đều bị cắt đứt, hai con cá mặn không thể làm gì khác hơn là tạm thời từ bỏ suy nghĩ tìm đồng bạn, lựa chọn tiếp tục lười biếng, ở chỗ này chờ cự lão xuất quan.

Bình Luận (0)
Comment