Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 346 - Chương 346.

Chương 346. - Chương 346. -

Hỗn Độn đại đế và Vô Tình đạo quân là cường giả đứng đầu có tính cách hoàn toàn khác nhau, trừ thừa nhận thực lực của nhau ra, hai người đều nhìn đối phương không vừa mắt.

Cho nên lãnh địa của Hỗn Độn đại đế ở phía Đông Hỗn Độn giới mà lãnh địa của Vô Tình đạo quân phía Tây cách phía Đông giống như một cái rãnh rời.

Lúc này bên trong Vô Tình thành, một thanh niên áo đen cưỡi bộ khí phi hành có hình dạng lò luyện đan, bị người ở phía sau liều mạng đuổi theo.

Phản ứng đầu tiên của người ven đường chính là nhường, sau đó phát ra tiếng thán phục: "Má ơi! Lò luyện đan thành tinh?"

"Cũng không biết lò luyện đan này đến từ đâu, có thể tu luyện phi thăng?”

Người mới phi thăng cảm khái: "Hỗn Độn giới không hổ là thượng giới, một người đắc đạo gà cho lên trời, lò luyện đan cũng có thể phi thăng."

Bọn họ không nhìn thấy bên trong lò luyện đan có giấu một người, chỉ cảm thấy bên trong lò luyện đan có khí tức sinh linh, vừa vặn phù hợp với thiết định của người phi thăng.

Người đi đường đều cảm thán thiên hạ lớn không thiếu chuyện kỳ lạ, người đuổi sau lưng dẫn đầu hô to: "Lò luyện đan tu thành sinh linh kia là vật của Vương gia ta, nếu đạo hữu phía trước ngăn lò luyện đan lại, Vương gia nhất định hậu tạ!"

Vương gia ở Vô Tình thành, bái nhập môn hạ của Vô Tình đạo quân, cũng được xem như một tiểu gia tộc có thực lực mạnh.

Trong lúc nhất thời, người đi đường đều hành động, bắt đầu nhao nhao muốn thử, ý đồ tiến lại chặn lại.

Linh Tu thuần thục đều khiển lò luyện đan, ý đồ né tránh sự truy bắt của mọi người.

Nhưng chỗ nay đều là người phi thăng, sau khi mấy người ở phía trước quyết định ra tay, lập tức giăng một cái lưới lớn, bắt được lò luyện dan này.

Người Vương gia tham lam đồ vật, vội vàng chạy đến cảm ơn mấy người phi thăng kia: "Đa tạ mấy vị đạo hữu, lò luyện đan này là vật của trưởng lão tộc ta, chẳng biết lúc nào lại sinh ra linh thức, hôm nay thừa dịp tộc trưởng không ở đây chạy ra ngoài, đa tạ đạo hữu giúp đỡ."

Vô Tình đạo quân đánh nhau xong về thành, đi ngang qua nói này, y liếc nhìn một cái, sau đó thấy được trận náo nhiệt này.

Vốn dĩ y lười để ý chuyện nhàm chán này, chẳng qua quỷ thần xui khiếm, y bỗng nhiên di chuyển đến trước mặt mọi người, lạnh nhạt hỏi người cầm đầu Vương gia: "Lò luyện đan này là của ngươi?"

Vô Tình đạo quân luôn không quan tâm đến chuyện vặt bỗng nhiên xuất hiện trong thành, sau khi mọi người khẽ run một cái, đồng loạt hành lễ, người Vương gia kia mượn hoa hiến phận, lấy lòng nói với Vô Tình đạo quân: "Lò luyện đan sinh ra sinh linh này đúng là của Vương gia ta, chẳng qua nếu đạo quân thích, có thể cầm chơi. Vậy này được vào mắt của đạo quân, cũng được xem như là may mắn của nó."

Vô Tình đạo quân không nói gì, chỉ là cắt bỏ cái lưới lớn bắt lò luyện đan kia ra.

Thấy lò luyện đan kia muốn chạy, lại dùng một ngón tay đè lại, làm cho nó không có cách nào nhúc nhích.

Y bình tĩnh mở nắp lò ở phía trên, Linh Tu không có cách nào tránh được, sau mấy hơi thở, từ nắp lò lộ cái đầu ra.

Vô Tình đạo quân lạnh nhạt nói: "Đây cũng là sinh linh trong lò luyện đan của ngươi?"

Linh Tu thò đầu ra, trong nháy mắt mọi người vây xem trở nên xôn cao, ai cũng có thể thấy rõ ràng đây là một tu sĩ Nhân tộc, cũng không phải là sinh linh của lò luyện đan thành tinh.

Người dẫn đầu Vương gia hoảng sợ quỵ sụp xuống đất: "Đạo quân, là ta bị ma quỷ ám, muốn chiếm lấy bảo vậytcho mình dùng. Lò luyện đan này, thật ra không phải vật của Vương gia ta."

Vô Tình đạo quân không nói gì, chẳng qua lại dùng một ngón tay, làm cho nam nhân quỳ dưới đất kia biến thành cát bụi.

Linh Tu chưa từng thấy cường giả như vậy, hơi nắm lấy vỏ sò, chỉ đợi trước khi người này giết mình, bóp vỡ vỏ sò.

Một luồng ma khí lặng lẽ quấn quanh ngón tay của Linh Tu, như trấn an hắn ta, cũng chuẩn bị trong lúc nguy hiểm, bóp vỡ vỏ sò nhanh hơn hắn ta.

Trái lại Vô Tình đạo quân không có ra tay với người trong lò luyện đan: "Ngươi và ta hữu duyên, có thể vào Vô Tình thành của ta, theo ta trở về?"

Đây là lần đầu tiên Vô Tình đạo quân mời người vào môn hạ mình, người vây xem vô cùng giật mình.

Nhưng người được may mắn mời kia lại lắc đầy liên tục: "Cảm ơn, ta đã có sự môn."

Mọi ngươi: !

Sư môn gì đó lợi hại bằng Vô Tình đạo quân - một trong những cường giả đứng đầu của Hỗn Độn giới?

Tuy Linh Tu từ chối, nhưng Vô Tình đạo quân hoàn toàn không thương lượng với hắn ta, nhẹ phất tay áo, mang cả lò luyện đan và người về chỗ ở của mình.

Chỗ ở của Vô Tình đạo quân là một mảnh núi xanh nối liền không dứt.

Y nhẹ nhàng đặt lò luyện đan và người xuống, rồi nói: "Một đỉnh núi ở chỗ này cho ngươi."

Lúc này ta làm của ta, hoàn toàn là tác phong bá đạo, làm cho Linh Tu không biết phải làm thế nào.

Hắn ta chậm rãi bò ra từ bên trong lò luyện đan.

Vô Tình đạo quân đang chuẩn bị rời đi, thấy hắn ta đi ra, hơi nhướng mày: "Trên người của ngươi còn giấu tàn hồn, muốn làm nàng sống lại?"

Vô Tình đạo quân hơi ngửi một cái: "Còn có khí tức của người có thể chất may mắn và người có thể chất xui xẻo, vận may của ngươi không tệ."

Y lạnh nhạt chỉ điểm: "Vốn dĩ có lẽ sống lại nàng cần phải mấy ngàn năm. Nhưng hôm nay chỉ cần ngươi giết người thể chất may mắn, cướp lấy khí vận của nàng, vậy có thể lập tức sống lại người ngươi muốn sống lại."

Nói xong, Vô Tình đạo quân rời đi.

Linh Tu nhíu mày đứng bên cạnh lò luyện đan, nhìn bóng người biến mất kia.

Hắn ta sờ ngực mình, mặc dù chỗ này không có cách nào trao đổi, nhưng sau khi cảm nhận được Thời Oánh dùng ma khí trấn an hắn ta, trong lòng cũng đã bình tĩnh.

Giết Tiểu Ngư - người có thể chất may mắn, làm tỷ tỷ sống lại?

Linh Tu hoàn toàn không mang khả năng này đặt trong phạm vi có thể suy nghĩ.

Hắn ta dạo chỗ này một vòng, phát hiện khắp nơi của ngọn núi này đều bị bày kết giới, không cách nào đi ra được.

Linh Tu biết được sự mạnh mẽ của Vô Tình đạo quân, biết điều vứt suy nghĩ xông ra, sau khi dạo một vòng trên núi, thì tìm một căn nhà gỗ nhỏ cũ nát không người, đơn giản quét dọn một chút, thì đi vào ở.

Hắn ta ở chỗ này nhiều ngày, Vô Tình đạo quân kia cũng không xuất hiện.

Linh Tu vô cùng cảnh giác, nhưng theo thời gian trôi đi, ở chỗ này không có bất kỳ nguy hiểm nào, tất cả tiên thú đều ôn hòa thân thiện với hắn ta. Sống giữa núi rừng làm cho tinh thần của hắn ta ngày càng thả lỏng.

Một ngày nay, Linh Tu ở trong nhà gỗ nhỏ ngủ say, thân thể khẽ run lên, giống như ý thức bị hút vào một địa phương nào đó.

Lúc thanh tỉnh lại, xung quanh là tiếng chiêng trống vang trời, quấy rầy giấc ngủ của hắn ta.

Linh Tu có chút nhức đầu, đang chuẩn bị đứng dậy, lúc này phát hiện vốn dĩ mình đang đứng, trên người mặc một bộ đồ đỏ thẫm, hai bên ống tay áo thêu long văn huyền sắc.

Bên cạnh chính là đại sư huynh Cầm Ngự phong đang chơi đùa sáo dài trên tay, híp đôi mắt hồ ly cười nói: "Hôm nay là ngày vui kết đạo lữ, Linh Tu lại còn xấu hổ? Như vậy tương lai sao có thể trị được đạo lữ của mình?"

"Ý của phu quân là đánh bại được ta?" Nữ quỷ ngàn năm hơi ngước khuôn mắt trang điểm thẩm mỹ khác người, nũng nịu nói bên cạnh hắn ta: "Ngươi thật là xấu nha! Người ta không để ý đến ngươi nữa."

Sau đó dùng đôi môi được tô son thật dàu hôn lên gò má trắng nõan của hắn ta, để lại một dấu hôn đỏ rực.

Cầm Minh không chỉ không đẩy ả ra, trái lại còn vui cười hớn hở, thậm chí còn cúi đầu xuống muốn hôn ả.

Linh Tu nhíu mày, cảm thấy một tia quái dị.

Hai người chu miệng, lúc sắp hôn môi, cuối cùng Linh Tu nghi ngờ hỏi: "Cầm Sư huynh, hôm nay ta muốn... Kết đạo lữ?"

"Đúng vậy." Cầm Minh nghiêng đầu qua, không hôn nữa: "Linh Tu sư đệ, ngươi sẽ không ngủ đến ngốc rồi đi?"

Linh Tu lại hỏi: "Ta muốn kết đạo lữ với ai?"

Bình Luận (0)
Comment