Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 347 - Chương 347.

Chương 347. - Chương 347. -

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Cầm Minh càng quái dị: "Linh Tu sư đệ, ngay cả người ngươi muốn kết đạo lữ, ngươi cũng không nhớ?"

Linh Tu còn chưa đáp lại, Cầm Minh xoay tròn sáo dài, nói tiếp: "Ta cũng không biết lai lịch của cô nương kia, chỉ biết là người ngươi mang về, tên là Thời Oánh."

Hai chữ Thời Oánh, trong nháy mắt vén lên một trận sóng to gió lớn trong lòng Linh Tu. Hắn ta sờ ngực mình, vốn dĩ nơi đặt Dưỡng hồn ngọc, đã không còn nữa.

Dưỡng hồn ngọc không thấy.

Trong lòng Linh Tu sinh ra khủng hoảng, lại không kịp chờ đợi muốn gặp nữ tử tên là Thời Oánh kia.

Hắn ta lập tức lao ra khỏi phòng, Cầm Minh ở phía sau lưng gọi: "Linh Tu, ngươi làm gì vậy? Linh Tu!”

Thấy Linh Tu chạy thẳng ra chỗ nhiều cô nương, hắn ta lại cao giọng gọi: "Linh Tu, trước khi kết đạo lữ, hai bên không thể gặp mặt!"

Linh Tu giống như không nghe thấy, không để ý đến đám nữ tử ngăn cản, cưỡng ép xông vào phòng.

Cách bức rèm, chỉ thấy một thiếu nữ mặc giá y long văn màu đỏ đang lặng lẽ ngồi ở đó, đưa lưng về phía hắn ta, Kỳ Phù đang búi tóc cho nàng ấy.

Mặc dù hắn ta không nhìn thấy hình dạng của thiếu nữ, nhưng xuyên qua gương đồng có thể loáng thoáng nhìn thấy gương mặt của thiếu nữ, đúng là Thời Oánh.

Bên cạnh có một nữ đệ tử đang đeo mũ phượng cho Thời Oánh, nhìn thấy Linh Tu xông vào, cười trêu nói: "Chao ôi! Lập tức sẽ tiến hành nghi thức kết đạo lữ, Linh Tu sư đệ lại không kịp chờ như vậy?"

Kỳ Phù nhìn người đứng ở bên ngoài, nhướng mày nhẹ giọng nói với Thời Oánh: "Tỷ tỷ, tiểu hoàng phu của tỷ đã chờ không kịp rồi!"

Thời Oánh quay mặt lại, vốn dĩ thiếu nữ đã xinh đẹp kiều diễm như hoa hồng, hôm nay sau khi trang điểm, càng rực rỡ động lòng người.

Đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ như ngậm thu thủy, hai gò má hơi ửng đỏ, giọng nói cũng mang theo chút quyển rũ, làm cho lòng người ngứa ngáy.

Nàng nói: "Linh Tu, trở về đi."

Suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu: "Rất nhanh ta sẽ đến."

Linh Tu đã rất lâu chưa nhìn được vẻ động lòng người sống sờ sờ của người trong lòng, trong đầu hắn ta có chút hỗn loạn, không suy nghĩ cái gì cả, chỉ nghe lời gật đầu, rồi sau đó cứng ngắc bước ra.

Nhìn tư thế đi đường cứng ngắc của hắn ta, mấy nữ đệ tử sau lưng lại nhỏ giọng cười một trận.

//

Linh Tu rời khỏi chỗ này, sư huynh sư tỷ cùng sư tôn theo thứ tự đưa lễ đến, các cung các phong của Vân Cảnh thánh địa cũng sai người đưa quà tặng chúc mức hắn ta kết đạo lữ.

Cầm Minh đang bận rộn ghi danh sách quà giúp hắn ta, quỷ nữ ngàn năm thì ở bên cạnh dịu dàng quan tâm.

Lúc nào hắn ta lại có quan hệ tốt với Cầm sư huynh như vậy? Hơn nữa Cầm sư huynh lại kết đạo lữ với nữ quỷ?

Linh Tu cảm thấy có chỗ kỳ lạ, nhưng rất nhiều chuyện trong đầu lại không nhớ nổi.

Linh Tu nhìn nhiều gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ, tới cười nói chúc mừng, chỉ cảm thấy đầu đau hơn.

Tuy hắn ta là đệ tử nhỏ nhất của tôn giả, nhưng lúc các vị sư huynh sư tỷ kết đạo lữ, cũng không có nhiều người đến tham gia như vậy.

Nghi thức kết đạo lữ của hắn ta, sao lại có nhiều người đến thế?

Linh Tu liếc mắt nhìn sang, Hoa Hoa cũng đang đón khách giúp hắn ta, vì vậy cuối cùng hắn ta đi đến bên cạnh Cầm Minh, hỏi: "Cầm sư huynh, hôm nay tại sao nhiều người đến tặng quà thế?"

"Không nhiều người mới là lạ." Cầm Minh dùng bút viết họ tên, quà tặng, cũng không ngẩng đầu: "Ngươi chính là đại công thần của toàn bộ Vân giới ta! Để cho ba tộc Vân giới hòa bình, tương lai Vân giới không còn chiến tranh nữa, cũng sẽ không có Ma tộc công kích. Mọi người đều cảm ơn ngươi, ngươi kết đạo lữ là chuyện lớn, nhất định là phải đưa quà đến rồi."

Cầm Minh hất cằm về phía bên trái: "Đây, chỗ này còn có quà tặng mà sáng nay Ma tộc dùng Ma loan điểu đưa đến đấy."

Linh Tu nhìn theo mắt hắn ta thấy được một đống quà tặng, đột nhiên hỏi: "Hôm nay vương của Ma tộc là ai?"

"Ừm. Ta ta cũng không quen biết, nghe nói tên là Thời Việt." Cầm Minh vừa nói, vừa phất tay với hắn ta: "Ngươi đi chuẩn bị nhanh đi, thay phát quan mới, ngay trong phòng của ngươi đó."

Linh Tu đi về phía trước hai bước, lại có chút nghi ngờ, trong đầu giống như loạn thành một cục chỉ, không thể nhớ rõ chuyện gì.

Hắn ta thay phát quan mới, thì có người gọi hắn ta ra.

Nghi thức của tu sĩ khi kết đạo lữ rất đơn giản, mặc áo cưới trang sức vào, mời bạn bè thân nhận dự tiệc một chút, lại kính trà cho trưởng bối thân thiết nhất, dưới sự chúc mừng trăm năm của bạn bè, đã được xem như kết thành đạo lữ.

Đi hết chương trình này, lúc dắt Thời Oánh trở về phòng, cả người Linh Tu vẫn còn có chút hoảng hốt.

Sư tôn lộ ra nụ cười thân thiết, nói hắn ta làm nhiều việc cho Vân giới, chúc mừng hắn ta và Thời Oánh làm bạn suốt đời.

Mặc dù hắn ta không biết nguyên nhân gì làm cho ba tộc hòa bình, nhưng Linh Tu cảm thấy vui vẻ vì tất cả.

Vân giới hòa bình, người yêu sống lại, bạn tốt hội tụ, sư tôn tán thưởng, tất cả đều tốt đẹp như ở trong mơ vậy.

Nhưng, hắn ta mơ hồ nhớ mình còn có hai người bạn nữa, bọn họ tên là gì?

Bộ dạng nhíu mày của Linh Tu, làm cho Thời Oánh lo lắng hỏi: "Linh Tu, ngươi sao vậy."

Linh Tu bị cắt đứt dòng suy nghĩ, hắn ta nghiêng đầu nhìn dung nhan diễm lệ động lòng người kia, suy nghĩ một chút, vẫn hỏi ra: "Tỷ tỷ, ta, ta không nhớ làm thế nào để mà ngươi sống lại."

"Thì ra ngươi đang suy nghĩ về chuyện này." Thời Oánh nắm lấy tay hắn ta, dắt hắn ta từng bước đến trước giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Ngươi cướp khí vận của Tiểu Ngư, ta sống lại. Ngươi cũng dùng phần khí vận này để cho ba tộc của Vân giới có thể sống chung hòa bình."

Linh Tu có chút khiếp sợ, đã nhớ được hai người đồng bạn của mình, đang muốn nói là không thể nào.

Thời Oánh lại nói tiếp: "Tình thế khẩn cấp, nếu không phải người cướp khí vận, Ma tộc đã diệt Nhân tộc và Yêu tộc . Tiểu Ngư cũng chưa chết, được Tiểu Vân mang đi Ma vực chữa thương. Chỉ là vì chuyện này, làm cho ba người các ngươi hoàn toàn sinh ra ngăn cách."

Nàng than thở một tiếng, ôm lấy hắn ta: "Chuyện này không thể tránh ngươi. Linh Tu, nếu không phải là ngươi, hai mươi năm Ma tộc tập kích vẫn sẽ tiếp tục, ba tộc sẽ không có ngày hòa bình như hôm nay."

"Tỷ tỷ." Linh Tu muốn phản bác, nhưng tất cả nghe vào rất thuận lý thành chương, giống như không có một chỗ sai nào.

Hắn ta há miệng muốn nói gì đó, đã bị Thời Oánh ôm cổ, dâng lên đôi môi đỏ mọng, hôn lên.

Ngăn tất cả lời muốn nói vào trong cổ họng.

Rèm màu đỏ hai bên rơi xuống, in bóng người phập phồng bên trong.

Sau khi Linh Tu và Thời Oánh kết thành đạo lữ, cũng giống như những đôi đạo lữ bình thường của Vân giới, làm bạn tu luyện cùng nhau.

Bên trong tông môn trừ Minh Tiêu tôn giả và Kỳ Phù, không ai biết thân phận của Thời Oánh.

Ngày hôm đó, Linh Tu nhớ tới một chuyện, còn hơi có chút nghi ngờ: "Chuyện Thiên Bảng, ta cứu tỷ tỷ, sư tôn không tiếp tục phạt ta nữa sao?"

Thời Oánh vuốt bụng, cười nói: "Ngươi cứu toàn bộ Vân giới có công, sư tôn mắt nhắm mắt mở, tha lỗi cứu Ma tộc của ngươi."

Linh Tu hoảng hốt gật đầu.

Hắn ta nhìn bụng của Thời Oánh, đưa tay vuốt nhẹ. Nhận được nụ cười dịu dàng của nữ tử, chẳng biết tại sao, hắn ta luôn cảm thấy tất cả những thứ này đều không chân thật.

Không chân thật, trừ Tiểu Ngư và Tiểu Vân, tất cả trước mắt đều là niệm tưởng hoàn mỹ nhất trong lòng hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment