Sau đó Linh Tu từng đi Ma vực mấy lần, chỗ nào cũng có thể thấy hoa tươi cỏ xanh, không còn là sa mạc đầu cát vàng nữa.
Ma tộc sống rất khá, ngay cả ma vật cấp thấp cũng bởi vì có thuốc áp chế sinh sản, rốt cuộc thấy được ánh mặt trời, có một mảnh đất sống của riêng mình.
Bọn họ đều nói, những thứ này đều là hắn ta thay đổi. Vô số Ma tộc, Nhân tộc, Yêu tộc đều cảm tạ hắn.
Tất cả người quen đều nói cho hắn ta biết, ban đầu vì muốn ba tộc hòa bình, cướp khí vận là không sai.
Chỉ là hy sinh tu vi của một ngưởi, đổi lấy sự hòa bình của ba tộc, đổi lấy vô số chuyện máu chảy, làm sai chỗ nào.
Giống như hắn ta cướp khí vận trong lúc không có cách nào đã bị quên lãng hết, không ai quan tâm nguyên nhân trong đó.
Tất cả mọi người đều nói hắn ta không sai, đều gọi hắn ta là đại ân nhân cứu Vân giới.
Nhưng Linh Tu vẫn muốn gặp Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã một lần, giải thích chuyện năm đó. Nhưng đi nhiều lần, đều không công mà về, hai người đều không muốn gặp hắn ta.
Thời Oánh sắp sinh, Linh Tu không thể làm khác hơn là ném những chuyện này ra sau đầu, một lòng chăm sóc nàng.
Thời Oánh sinh một đứa bé trai, giống với đứa bé Thời Ngộ trong kính trừ ma lúc trước, hai người cũng lấy tên Thời Ngộ để đặt cho nó.
Có con, thì phải gánh trách nhiệm làm cha, Linh Tu trừ tiếp tục chăm sóc cho đạo lữ ra, còn phải chăm sóc cho đứa bé.
Sư tôn nói nhiệm kỳ tôn giả kế tiếp của Vân Cảnh thánh địa sẽ giao cho hắn ta, bảo hắn ta tu luyện nhiều hơn.
Trong ngày thường không thể lười biếng tu luyện, cùng với hết lòng chăm sóc cho đạo lữ con cái, thời gian của Linh Tu hoàn toàn bị chiếm đầy, không còn suy nghĩ những chuyện khác nữa.
Chỉ có lúc đêm khuya vắng người, lúc Linh Tu nằm trên giường chìm vào giấc ngủ say, sẽ thỉnh thoảng nhíu mày.
Mỗi lần thế này, Thời Oánh đều vô cùng đau lòng xoa lông mày cho hắn ta, nhẹ giọng nói: "Linh Tu, ngươi không sai. Chuyện kia không phải ngươi sai, ngươi cứu rất nhiều người. Cũng đã cứu ta, có Thời Ngộ của chúng ta.”
Linh Tu ngủ nửa mê nửa tỉnh.
Tất cả mọi người đều nói hắn ta không sai, ngay cả tỷ tỷ cũng nói hắn ta không sai.
Nhưng hy sinh một người... Dựa vào cái gì người vô tội kia phải hy sinh?
Cho dụ hắn ta không phụ hàng vạn người trong Vân giới, nhưng cũng thẹn với sự tín nhiệm của hai đồng bạn thân thiết.
...
Bên trong ngôi nhà gỗ nhỏ cũ nát trong rừng cây, thiếu niên áo đen nhắm chặt mắt nằm trên giường, dọc theo khóe mắt là nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Nơi đây có kết giới, Đai Ma vương bên trong Dưỡng hồn ngọc không có cách nào liên lạc được với Linh Tu, thấy giờ phút này hắn ta đang rơi lệ, trong lòng không khỏi lo lắng.
Không thể làm gì khác hơn là dùng ma khí nhẹ nhàng lau đi nước mắt của hắn ta, sờ gương mắt hắn ta, tỏ ý mình đang ở đây. Mấy luồng ma khí cuốn lây cổ tay và ngón tay của Linh Tu, cố gắng trấn an hắn ta.
//
Xa xa ở phía Đông của Hỗn Độn giới, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đã ở trong điện nhiều ngày liên tiếp, cũng không đợi được Hỗn Độn đại đế trở về.
Bởi vì hai người là người do Hỗn Độn đại đế mang về, bọn thị nữ không dám thờ ơ, mỗi ngày hầu hạ ăn uống, rất sợ chọc giận khách quý.
Hai con cá mặn tự nhiên bị mang về đây, sau đó hoàn toàn đi theo con đường ăn no chờ chết, hơn nữa sau khi hai bên liên tục thí nghiệp và thăm dò với thị nữ, cuối cùng cũng đã chắc chắn được lực lượng bên trong thức ăn và Thận châu giống nhau.
Chẳng qua bọn thị nữ nói, cổ lực lượng này ở chỗ các nàng gọi là lực lượng linh hồn. Tất cả người phi thăng đều có lực lượng này, là thông qua tu luyện linh hồn của mình, không ngừng tăng cường gân mạch gân cốt, thậm chí là thân xác.
Đến lúc đó, cho dù thân xác bị thượng, chỉ cần lực lượng linh hồn là có thể khôi phục nhanh chóng.
Hai người được không ích tin tức có ích từ thị nữ, bao gồm thân phận và địa vị của vị cự lão mang bọn họ về.
Hỏi nhiều hơn nữa, thị nữ cũng không tiết lộ.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã cũng không bắt buộc, tiếp tục nằm trong điện, ăn uống chờ chết, còn dọn ghế đến trước cửa điện phơi nắng, nhìn thử đi, bọn họ sống ở Hỗn Độn giới cũng không tệ.
Hai người lười biếng nằm như người không xương.
Chuyện kỳ lạ nhất là, nơi này linh khí quá mức sung túc. Nhất là trong ngày thường ở trong chủ điện của Hỗn Độn đại đế, có thể nói là linh khí sung túc nhất.
Hai con cá mặn bị nhốt ở chỗ này, cho dù không chủ động tu luyện, linh khí cũng thi nhau chui vào trong thân thể.
Trong lúc vô tình tu vi của hai người chậm chạp tăng lên, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đều cảm thấy mình đã chạm đến ranh giới Thiên Nhân cảnh.
Hai người đè ép tu vi, tiếp tục lười biếng.
Tu vi áp chế đến trình độ nhất định, sẽ chủ động đột phá. Vì phòng ngừa Lạc Vân Dã đột phá Thiên Nhân cảnh dẫn đến thiên lôi, mỗi đêm trước khi ngủ Ngu Tri Dao đều ôm vương tử Bạch Tuyết xinh đẹp.
Trừ không thể đi ra điện, hai người ở chỗ này có thể nói là sống quá thoải mái.
Thậm chí không cần phải tu luyện, nắm không cũng tăng tu vi.
Nhất định là thế giới trong giấc mơ!
Một đêm nay, sau khi hai con cá mặn ôm nhau chìm vào giấc ngủ, ở một lúc nào đó lông mi của hai ngươi khẽ run lên, hình như ý thức rơi vào một nơi nào đó.
Ngu Tri Dao có chút mơ hồ, lúc mơ màng mở mắt ra, phát hiện người mình ôm không biết lúc nào đã không thấy nữa.
Chờ đã?
Nàng trừng mắt nhìn.
Người mình ôm? Ôm ai?
À Tiểu Vân.
Chỉ trong chớp mắt, Ngu Tri Dao đã nhớ được rõ ràng.
Vương tử Bạch Tuyết của nàng đi đâu rồi?
Ngu Tri Dao xoay người ngồi dậy, phát hiện cái giường mình đang nằm cũng đã thay đổi.
Nàng nhanh chóng xuống giường, đang chuẩn bị đi gọi Tiểu Vân, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc cốc.
Ngu Tri Dao nói một câu đi vào.
Cửa phòng bị mở ra, bọn thị nữ nối đuôi nhau vào, cầm đầu là một thị nữ đầu cài trâm ngọc bưng một cái thực án bằng gỗ màu đỏ, phía trên đặt hai tấm bảng gỗ tương tự nhau.
Chỉ thấy thị nữ kia cung kính dâng đồ lên, nói: "Tôn chủ, không biết hôm này ngài muốn đi Vạn tiên yến của Long tôn hay là đi đến mãn hán toàn tịch của Vô Tình đạo quân?"
Ngu Tri Dao: ?
Giỏi lắm, còn có cả lật thẻ?
Còn nữa, Tôn chủ gì?
Sao nàng lại làm được Tôn chủ rồi?