"Tôn chủ gì?" Ngu Tri Dao trực tiếp hỏi thẳng.
Thị nữ nghi ngờ: "Ngài là người thừa kế của Hỗn Độn đại đế là một vị hỗn độn Tôn chủ thành tựu Hỗn Độn đạo thể nha?
Ngu Tri Dao: ?
Tại sao nàng lại thành Hỗn Độn đạo thể rồi?
Chẳng lẽ nàng còn có thể giết Tiểu Vân đoạt khí vận?
Quá sức tưởng tượng, thật sự là quá quá khó tưởng tượng.
Không biết Lạc Vân Dã đã đi đâu, Ngu Tri Dao nhớ đến thể chất của hắn, cũng không có thời gian phí miệng lưỡi với bọn thị nữ này, nói ngay vào điểm chính: "Tiểu Vân đâu?"
Bỗng nhiên từ trong miệng Tôn chủ nghe được cái tên xa, bọn thị nữ trố mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ nghi ngờ, rồi sau đó đồng loạt lắc đầu.
"Tôn chủ, không biết." Thị nữ dẫn đầu nói: "Nếu Tôn chủ muốn tìm người ở Hỗn Độn giới, cũng có thể nhờ Long tôn hoặc là Vô Tình đạo quân tìm thử."
Dù sao hai vị cường giả đứng đầu đều có ý với Tôn chủ.
Ngu Tri Dao vội vàng đi tìm Lạc Vân Dã, chẳng qua cũng cảm thấy thị nữ nói có lý, tiện tay lật thẻ của Long tôn.
Thị nữ dẫn đầu thấy Tôn chủ lật thẻ Vạn tiên yến của Long tôn, thu hồi thực án, cúi đầu hành lễ, lại nối đuôi nhau đi ra ngoài.
Cuối cùng mấy thị nữ bưng nước nóng và chậu, muốn phục vụ Ngu Tri Dao rửa mặt, thậm chí còn có thị nữ muốn cởi áo của Ngu Tri Dao, giúp nàng thay quần áo.
Mặc dù nàng lười, nhưng cũng không đến mức này đi.
Nàng vẫy tay để cho các nàng đi xuống, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, lúc đang muốn bước ra ngoài tìm Lạc Vân Dã, tình cờ phát hiện, mình có thể một bước đi xa ngàn dặm.
Ngu Tri Dao: "..."
Nàng yên lặng thăm dò tu vi của mình, phát hiện chẳng biết lúc nào đã đạt đến trình độ sâu không lường được.
Hơn nữa từ sợi tóc đến ngón chân, đều có một cổ lực lượng linh hồn tản ra.
Lúc nào nàng lại có lực lượng linh hồn?
Trong đầu Ngu Tri Dao đầy dấu chấm hỏi, cũng không phải nàng chỉ ngủ một giấc, đã giết chết Tiểu Vân chứ?
Coi như Cầm sư huynh yêu nữ quỷ ngàn năm, cũng không khó tưởng tượng bằng chuyện này.
Gần như suy nghĩ này vừa xuất hiện, đã bị Ngu Tri Dao chắc chắn đó là giả.
Nàng không thể giết Tiểu Vân.
Vĩnh viễn không thể.
Không biết Vân Sinh đã làm gì trên người nàng, trước tiên vẫn mượn cổ lực lượng này tìm Tiểu Vân quan trọng hơn.
Ngu Tri Dao tìm gần nửa ngày, gần như là đi hết nửa Hỗn Độn giới, cũng không tìm được tin tức của Lạc Vân Dã.
Lúc đang chọn một phương hướng, chuẩn bị tìm tiếp, phù đưa tin treo bên hông Ngu Tri Dao đột nhiên sáng lên, bên trong truyền ra giọng nói của một thiếu niên: "Tiểu Ngư, lúc nào ngươi đến Vạn tiên yến của ta? Ta chờ ngươi thật lâu."
Câu cuối cùng, thiếu niên còn có chút ủy khuất nho nhỏ.
Ngu Tri Dao suýt chút nữa quên mất chuyện lật thẻ, nàng trầm giọng nói: "Ngươi giúp ta tìm người, bây giờ ta sẽ qua."
Thiếu niên vui vẻ đồng ý.
Sau khi hai người trao đổi điều kiện, Ngu Tri Dao dựa theo vị trí mà thiếu niên gửi cho nàng, đi đến vạn tiên yến thanh thế lớn kia.
Long tôn ở Đông Hải, Ngu Tri Dao đi đến phía Đông, lúc đi được nửa đường, lại nhận được thư của Vô Tình đạo quân.
"Ngu Tri Dao, vì sao ngươi muốn đến yến tiệc của Long tôn? Mà không đi tiệc của ta?" Giọng nói của nam tử rất lạnh nhạt, nhưng bên trong sư lạnh nhạt nghi ngờ là chút quan tâm để ý.
Ngu Tri Dao thuận miệng đáp một tiếng: "À, hắn nói giúp ta tìm người. Nếu là ngươi giúp ta tìm người, ngày mai ta cũng đi đến tiệc của ngươi. Tìm được người, ta ở chỗ ngươi ăn một tháng cũng được."
Đối phương không chút do dự: "Có thể."
Vì vậy hai người cùng vui vẻ đạt thành giao dịch.
Ngu Tri Dao giải quyết hai công cụ tìm người hình người, lấy tốc độ nhanh nhất đi đến chỗ Long tôn.
Lúc nàng còn chưa tới long cung, đã nghe tiếng nghị luận đến từ long cung.
"Tôn chủ đến, Tôn chủ đến, nhanh nhanh nhanh!"
“Tôn chủ thật sự đến chỗ Long tôn, xem ra Long tôn không bị hết hi vọng giống với Vô Tình đạo quân nói. Thật may những năm qua Hỗn Độn đại đế đang bế quan, nếu không sao Long tôn có thể mời nổi Tôn chủ?"
"Nhanh nhanh nhanh, đi nhanh báo cho Long tôn."
Xa xa Ngu Tri Dao nghe thấy, không ngừng nói giỏi lắm.
Long tôn, Vô Tình đạo quân, lại tới một Hỗn Độn đại đế?
Đây là vở kịch vạn nhân mê được các cường giả đứng đầu tranh nhau cưng chiều?
Thiếu niên chó con ủy khuất, Vô Tình đạo quân chỉ động tình với một người, Hỗn Độn đại đế tiêu sái nhiệt tình?
Ba loại hình khác nhau, Vân Sinh thật biết chơi.
Đoán chừng là đọc không ít tiểu thuyết.
Bây giờ Ngu Tri Dao lười thăm dò hắn ta muốn làm cái gì, chỉ muốn lấy tốc độ nhanh nhất tìm được Lạc Vân Dã.
Sau khi xát định mục đích, nàng tăng tốc độ, mới vừa đến trước long cung, một đám người đồng nghìn nghịt đã tụ ở cửa long cung, đồng loạt hành lễ với nàng.
"Tham kiến Tôn chủ." Tiếng gọi lớn đến mức có thể thấy nước biển xung quanh cũng rung lên.
Ở phía trước nhất, thiếu niên xinh đẹp lập tức mừng rỡ chào đón, lúc Ngu Tri Dao thấy rõ khuôn mặt của thiếu niên, ánh mắt hơi hoảng hốt.
Nàng nhanh chóng nắm lấy tay thiếu niên.
Thiếu niên Long tôn không tự chủ mà đỏ mặt nói: "Tiểu Ngư, có nhiều người như vậy mà."
Ngu Tri Dao không cảm nhận được ma khí trong thân thể của hắn ta, càng không thấy được ánh sáng quen thuộc trong mắt hắn ta, nàng có chút do dự thả tay của hắn ta xuống.
Long tôn này và Tiểu Vân lớn lên giống nhau như đúc!
Hơn nữa Tiểu Vân cũng có huyết mạch của Long tộc, so sánh hai cái này, không thể không làm cho Ngu Tri Dao suy nghĩ nhiều.
Chẳng lẽ đây chính là một vở kịch thế thân trong Chân Hoàn truyện?
Ngu Tri Dao nhìn chằm chằm vào Long tôn, làm cho thiếu niên Long tôn ngây thở đỏ mặt tim đập không dứt.
Sao hôm nay Tiểu Ngư lại nhìn hắn ta như vậy?
Đám đồng quỳ dưới đất, không có Tôn chủ phân phó, ai cũng không dám đứng dậy.
Long tôn hơi vén tóc trên trán, cảm thấy có lẽ Ngu Tri Dao quên chuyện này, nghiêng đầu lặng lẽ nhắc nhở nàng.
Lúc này Ngu Tri Dao mới để cho đám người này đứng dậy.
"Tạ ơn Tôn chủ." Lại đồng thanh lên tiếng, tất cả đều là tư thái cung kính.
Trong đám người này không ít là khách của vạn tiên yến, xa xa đi theo sau hai người, lại lần nữa đi vào yến tiệc.
Vạn tiên yến là tiệc rượu ngoài trời, thiếu niên Long tôn dùng một chuỗi Tị thủy châu (hạt châu tránh nước), trước tiếp trong nước biển mở ra một mảnh đất ngoài trời.
Sau khi thiếu niên dẫn nàng đến tiệc rượu nhìn không thấy điểm cuối, Ngu Tri Dao lại nhìn thêm, thật sự là nhìn không thấy điểm cuối.
Ngu Tri Dao: "..."
Lại có chút khó tin rồi.
"Tiểu Ngư, thích không? " Long tôn đỏ mặt, kiêu ngạo nói: "Chuẩn bị vì ngươi!"
"Cũng được." Lúc này Ngu Tri Dao chỉ muốn biết tin tức của Lạc Vân Dã, cho nên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Long tôn bước nhanh đến ngồi xuống đối diện nàng.
Ngu Tri Dao liếc nhìn thức ăn trước mặt, tùy tiện gặp một miếng cá nương bỏ vào miệng. Nàng nhìn chằm chằm thiếu niên ở đối diện, làm cho người ta lại đỏ mặt tới mang tai, như ngồi bàn chông, lúc này mới lạnh nhạt dò hỏi: "Người ta nhờ tìm sao rồi?"
"Tìm rồi, tìm rồi." Lông mi của Long tôn hơi khẽ run, hình như có chút không vui bĩu môi: "Đó là một người nam nhân, còn là nam nhân mà ngươi từng thích."
Ngu Tri Dao lòng như mặt nước khi đối mắt với Long tôn, hơn nữa còn sửa lại lời của hắn ta: "Là thích, không phải là từng thích."
Long tôn: "..."
Tức giận!
Thiếu niên không chịu nổi một kích này, nói thẳng: "Nhưng hắn đã chết rồi, là bị Tiểu Ngư ngươi tự tay giết chết."
Ngu Tri Dao giễu cợt nói: "Giả."
"Là thật." Long tôn vội vàng nói: "Người này có ý đồ xấu xa, muốn giết người cứu nương của mình, lại bị Tiểu Ngư giết ngược lại."
"Giả." Ngu Tri Dao càng khinh thường: "Ta sẽ không tin."
Lạc Lăng là do nàng và Tiểu Vân tiễn đi chuyển thế.
"Là thật." Long tôn nghiêm túc nói: "Tiểu Ngư, ngươi bị mất một phần trí nhớ, là ba người ta, Vô Tình, Hỗn Độn phong ấn, vì không để cho ngươi nhớ lại đoạn ký ức đau khổ kia. Lúc trước sau khi ngươi phi thăng cả người buồn bực không vui, chúng ta mới ra hạ sách này."
Ngu Tri Dao: ???
Hay lắm, vở kịch mất trí nhớ đã đến.
"Chẳng qua không ngờ đến ngươi vấn nhớ được người kia." Long tôn hơi cúi đầu, có chút nặng nề nói: "Thật may ngươi chỉ nhớ hắn tốt với ngươi, mà không phải những chuyện xấu kia."
Hiểu rồi, lại tiếp vở kịch nam phụ khổ sở vì tình.