Tâm trạng của Thời Việt thay đổi không ngừng, trong mắt là sự rung động, trước tiên nghiêng đầu muốn chạy trốn.
"Thời Việt." Ma vương hậu gọi hắn ta ở sau lưng.
Thời Việt không quay đầu lại, bước chân chạy đi rất nhanh. Một giây sau, lại bị Thời Diễm dùng ma khí chế trụ, bị bắt trở về.
Cổ áo sau của thiếu niên bị nắm, không nhúc nhích.
Thời Diễm sầm mặt: "Mẫu hậu con đang gọi con, sao lại không có quỷ củ như vậy?"
"Bệ hạ cần gì phải tức giận với một đứa trẻ như thế?"
Bạch Lộ chậm rãi tiên lến, cười hòa giải bầu không khí căng thẳng này, "Thời Việt, nhanh xin lỗi phụ vương của con đi."
Thời Việt không lên tiếng, chỉ quay đầu đi, nhìn về phía phụ vương và mẫu hậu chung sống hài hòa của mình, bất thình linh hỏi một câu: "Phụ vương, ngài còn nhớ Lạc Lăng và Lạc Vân Dã không?"
"Lạc Lăng là ai?" Thời Diễm nghi ngờ, nhận được ánh mắt dò hỏi của Bạch Lộ, liên tục giải thích: "Ta chưa từng làm chuyện có lỗi với mẫu hậu của con."
Thời Việt không trả lời vấn đề của gã, chỉ cười nói; "Lạc Vân Dã là đệ đệ của ta."
"Càn rỡ!" Nam nhân giận dữ gầm lên.
Thân thể của Thời Việt bị ma khí màu đen đánh cho đụng vào cột nhà của cung điện. Chỉ nghe tiếng rắc rắc một tiếng, ma khí phá phòng ngự thân thể, lúc té ngã xuống đất, cảm giác đau đớn chạy dọc toàn thân.
Bạch Lộ vội vàng muốn đi qua, lại bị Thời Diễm kéo lại.
Sắc mặt của nam nhân rất lạnh lẽo, nốt chu sau màu đỏ trên mi tâm càng diễm lệ hơn, gã hơi liếc nhìn Thời Việt, rồi nói: "Có lẽ dạo gần đây ngươi quá mức an nhàn, cho nên mới dám hồ ngôn loạn ngự như vậy. Ngày mai ta sẽ đưa ngươi vào biên giới sa mạc, ở chỗ đó mấy măm đi."
Nữ nhân yên lặng rơi lệ, muốn nói gì đó, nhưng không nói được gì.
Thời Diễm dẫn Bạch Lộ rời đi.
Thời Việt té gãy xương, cây cột to bằng hai người ôm cũng bị gãy
Hắn ta ho ra một bụm máu, dùng ống tay áo màu trắng lau qua loa.
Hắn ta không biết tại sao mẫu hậu lại chết đi sống lại, cũng không biết tại sao phụ vương lại không nhớ Lạc Lăng, yêu thương mẫu hậu.
Rốt cuộc trước kia tất cả là mơ, hay những chuyện trải qua bây giờ là mơ?
Hắn ta chống hai tay xuống đất, khó khăn đứng dậy, lúc muốn từ trong nhẫn trừ vật lấy ra một viên đan dược trị thương, đột nhiên nhìn thấy dây cột tóc phòng ngự linh bảo mà Minh Lê tặng cho thành viên của tiểu đội trừ ma Thiên Bảng.
Thời Việt lấy ra, đầu ngón tay dùng sức nắm, gần như trong khoảng khắc có thể kết luận cái nào là chân thật cái nào là mơ.
Hắn ta nhớ lại mọi chuyện bên trong cánh đồng tuyết.
Trong mắt Thời Việt tràn đầy kiên định, giơ tay đổi dây cột tóc, hắn còn có chuyện chưa làm.
Hắn ta muốn đi tìm đệ đệ, bảo vệ đệ đệ thật tốt.
//
Thời Việt ăn đan dược, miễn cưỡng trở về cung điện của mình. Không ngờ Bạch Lộ đã sớm chờ ở chỗ này, trong tay cầm một chai thuốc.
Thấy Thời Việt trở về, Bạch Lộ vội vàng tiến lên, nhét chai thuốc vào trong tay hắn ta, vội vàng la lên: "Trong này có một viên Tu Phục đan bát phẩm, nhanh ăn vào đi."
Bạch Lộ nhìn Thời Việt ăn đan dược, rồi sau đó ánh mắt hơi quan sát Thời Việt, vẻ mặt căng thẳng nhìn sau lưng của hắn ta, lúc phát hiện không có vết thương, mới thở phào nhẹ nhõm dặn dò hắn ta: "Tiểu Việt, trước mặt mẫu hậu con hồ ngôn loạn ngữ thì thôi, ngày sau đừng chọc phụ vương con tức giận."
Thời Việt gật đầu.
Bạch Lộ thấy bộ dạng ngoan ngoãn biết sai của hắn ta lại nói: "Ngày sau cũng đừng nhắc đến những người không liên quan nữa."
Thời Việt tiếp tục gật đầu.
Bạch Lộ thấy thể cũng mỉm cười: "Mẫu hậu nhất định sẽ cầu xin tha thứ trước mặt phụ vương con. Hôm nay là gạt phụ vương con đi ra ngoài, phải nhanh chóng trở về."
Thời Việt yên lặng.
Nhưng khi Bạch Lộ đi ngang qua người hắn ta, đột nhiên hắn ta kéo lấy tay bà ấy: "Mẫu hậu, ngài biết Lạc Lăng đúng không?"
Nghe được những lời này, Bạch Lộ hơi lộ ra sự ngạc nhiên hoảng sợ.
Thời Việt không bỏ lỡ sự sợ hãi trong mắt bà ấy, tiếp tục hỏi: "Mẫu hậu, người làm thế nào mà có thể chết đi sống lại vậy?"
"Đủ rồi." Bạch Lộ hất tay của hắn ta ra, nhưng lại bị nắm thật chặt, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.
Đôi mắt của bà ấy đã tràn đầy nước mắt, quay đầu nói: "Tiểu Việt, con muốn biết cái gì? Rõ ràng là con cướp đi khí vận của thể chất may mắn, làm cho mẫu hậu sống lại, cũng chữa trị bệnh trong thân thể của phụ vương con. Mẫu hậu chỉ dùng một ít phương pháp, để cho phụ vương con quên đi những nữ nhân khác, ta mới là Ma vương hậu của Ma vực!"
Bạch Lộ có chút cuồng loạn.
Nhưng Thời Việt đã thành thói quen với tính khí thất thường của bà, hơn nữa còn bắt được tin tức mấu chốt: "Ta, cướp lấy khí vận của thể chất may mắn?"
"Đúng vậy." Hình như Bạch Lộ ý thức được mình thất lễ, lấy tộc độ nhanh nhất khôi phục lại tâm trạng: "Là con ở bên trong tiên cung Vân Sinh cướp lấy khí vận của người thể chất may mắn, cái này có thể giúp phi thăng, cũng có thể thay đổi thời không, làm người ta sống lại."
Thời Việt nhíu mày.
Hắn ta hỏi: "Mẫu hậu, người bị cướp khí vận có hậu quả gì?"
Bạch Lộ lắc đầu: "Ta không biết."
Bà có chút hoảng hốt, trong mắt lóe lên nước mắt, cầu xin Thời Việt: "Tiểu Việt, đừng nói chuyện này cho phụ vương của con được không? Nếu phụ vương của con đã quên. Chuyện trước kia đều đã qua, cũng không cần nhắc lại nữa."
Thời Việt nghe vậy, đột nhiên có chút mệt mỏi. Nhưng đối mặt với mẫu hậu của mình, cũng chỉ qua loa gật đầu.
Bạch Lộ biết tính cách của Thời Việt, đồng ý sẽ tuân thủ lời hứa. Bà cũng không ở lâu, sau khi dặn dò lặp đi lặp lại, sau đó lau nước mắt, vội vàng rời đi.
Thời Việt than thở một tiếng.
Sợ rằng mẫu hậu không chỉ để cho phụ vương quên đi, còn dời tình cảm của phụ vương qua cho mình.
Hắn ta không có trí nhớ sau khi rời khỏi cánh đồng tuyết của tiên cung Vân Sinh, không có cách nào biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ lúc trước quên mất cũng là xuất phát từ tay của mẫu hậu.
Mẫu hậu không muốn để cho hắn ta nhớ lại đệ đệ.
...
Có lẽ Bạch Lộ cầu xin có tác dụng, ngày hôm sau Thời Việt cũng không bị đưa đến Mạc thành, vẫn ở Ma vương cung, cùng phụ vương và mẫu hậu.
Dưới tình huống Thời Việt không nói ra những lời chọc giận Thời Diễm, gã chính là một người cha tốt.
Sẽ cầm đao đối luyện với Thời Việt, chỉ ra chỗ thiếu sót trong đao pháp của hắn ta, toàn bộ quá trình thái độ đều rất ôn hòa, nghiêm nghị, kiên nhẫn dạy dỗ.
Thời Việt chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm của cha như thế, mỗi lần đều không nhịn được luyện lâu thêm với Thời Diễm.
Thời Việt ở Ma vương cung càng lâu, càng có thể cảm nhận được Thời Diễm và Bạch Lộ hài hòa ân ái, cho hắn ta một tình cảm gia đình bình thường mà hắn ta vẫn luôn khát khao.
Nhưng sau khi hắn ta chìm đắm trong chuyện này, sau khi thanh tỉnh lại muốn chạy trốn. Cái lưới bện từ tình cảm cha nương bao chặt lấy hắn ta, mỗi lần hắn ta nghĩ đây là lần cuối cùng, nhưng sau đó lại không nhịn được mặc cho mình chìm đắm.
Giống như một đứa trẻ nghèo khó đặc biệt thích ăn kẹo, nhưng chỉ có thể ăn được một hai viên, đột nhiên có một núi kẹo đủ màu sắc. Chìm vào bên trong đó, trong thời gian đó rất khó đi ra.
Thời Việt chính là như vậy.
Về mặt lý trí hắn ta muốn thoát khỏi, muốn đi tìm Lạc Vân Dã, nhưng ngày hôm sau, lại bị Thời Diễm hoặc Bạch Lộ gọi đến, về tình cảm rất khó từ chối.
Hắn ta có thể cảm nhận được Lạc Vân Dã còn sống, nhưng kỳ lạ là không cảm nhận được vị trí, chuyện này làm cho hắn ta chỉ có thể tìm người không có mục đích.
Vì vậy, Thời Việt âm thầm phân phó cho tâm phúc đi tìm. Hắn ta suy nghĩ trong lòng, lại tham luyến chút tình yêu của phụ vương và mẫu hậu, sau đó sẽ tự mình đi tìm đệ đệ.