Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 356 - Chương 356.

Chương 356. - Chương 356. -

Bên trong tiên cung Vân Sinh có bày một trận pháp để cho các cung điện trở thành một thể, sẽ theo dõi bí mất trong lòng người, sau đó bày ra ý thức cảnh thích hợp nhất.

Chỉ cần người có dục vọng trong lòng càng mãnh liệt, ý thức sẽ chìm đắm càng sâu hơn.

Bên trong cung điện, Lạc Vân Dã cầm Cổ Phù bút, đánh rơi thanh trường kiếm để ngang trước người mình.

Suy nghĩ của Lạc Vân Dã rất đơn giản, Tiểu Ngư còn đang ngủ say. Vật này rất cổ quái, nói không chừng có nguy hiểm gì đó.

Còn không bằng đánh rớt xuống.

Vì vậy trường kiếm bị đánh rơi trên đất, cực kỳ chưa từ bỏ ý định, nằm trên mặt đất chấn động hai cái, thấy Lạc Vân Dã không để ý đến mình, không thể làm gì khác hơn là lại bay đến giữa không trung, hướng chuôi kiếm về phía người trước mắt.

Lạc Vân Dã vẫn không để ý đến nó.

Hắn nhớ tới Tiểu Ngư kiếm của Ngu Tri Dao, lại mở bàn tay ra nhìn Cổ Phù bút đang nằm trong tay, nói thẳng: "Ngươi đã là một phù bút trưởng thành, nên học cách tự mình chiến đấu."

Cổ Phù bút lười động đậy.

Nó tự giác mình không phải là kiếm, chiến đấu cái gì.

Lạc Vân Dã tiếp tục không nhanh không chậm nói: "Trước kia ta nghe nói có một phù bút không nghe lời, vì vậy chủ nhân lập tức rút lông của nó, để cho nó trở thành một cây phù bút bị trọc lông xấu nhất trong giới phù bút, bị những cây phù bút khác cười nhạo.

Sau đó nó có muốn nghe lờicũng vô vụng, bút đã bị trọc lông bút, không vẽ được phù triện, rất nhanh chủ nhân đã đổi những phù bút khác."

Lạc Vân Dã nói xong, gần như Cổ Phù bút lấy tốc độ mũi tên ra khỏi cung, nhanh chóng xông ra.

Cổ Phù bút: Nó đã là một phù bút trưởng thành, ai cũng không thể ngăn cạn nguyện vọng muốn trở thành vũ khí chiến đấu lợi hại nhất của nó!

Cổ Phù bút tự chủ giao thủ với Tịch Diệt kiếm, có thể là Lạc Vân Dã khích lệ nó quá mức tràn đầy, dù chỉ là bán thần khí cũng có thể đánh tới lui với thần khí.

Lạc Vân Dã rất hài lòng sự trưởng thành và hành động của Cổ Phù bút, nhìn Cổ Phù bút hơi có vẻ rơi vào thế hạ phong, suy nghĩ một lát, quyết định thuyết phục Tiểu Ngư kiếm của Ngu Tri Dao.

Vì vậy hắn chậm rãi nói: "Tiểu Ngư kiếm, sao nhìn kiếm này tỷ thí lại lợi hại hơn ngươi! Có phải ngươi ngay cả một chiêu của nó cũng không tiếp nổi không?"

Tiểu Ngư kiếm: ?

Chuyện liên quan đến uy danh của kiếm, sao có thể nhịn được?

Không do dự chút nào, Tiểu Ngư kiếm nhanh chóng ra khỏi vỏ, bay đi, hai đánh một với Cổ Phù bút, đánh nhau với Tịch Diệt kiếm.

Có Thần Hỏa kiếm gia nhập, lúc này hai bán thần khí có thể đánh tương đương với thần khí kia.

Hình như Cổ Phù bút và Thần Hỏa kiếm học được tinh túy của chủ nhân mình, chơi một trận thủ đoạn bên này hấp dẫn lực chú ý bên còn lại thừa thắng truy kích đâm vào mông của nó.

Phân thân của Tịch Diệt kiếm hết cách, đánh một bên, lại không thể tránh được bên còn lại. Rõ ràng là thần khí duy nhất của Vân giới, mới vừa bắt đầu đã bị đánh không ít.

Tịch Diệt kiếm tức giận, ở trong chiến đấu hỗn loạn quyết định đuổi theo một bán thần khí đánh mãnh liệt.

Ngay sau đó, một màn như vậy đã xảy ra.

Thân bút của Cổ Phù bút chỉ lớn chừng bàn tay, thuận lợi chạy trốn, Tịch Diệt kiếm mãnh liệt truy kích Cổ Phù bút, Thần Hỏa kiếm ở phía cuổi đuổi theo Tịch Diệt kiếm.

Ai ngờ Tịch Diệt kiếm lại kịp thời thắng xe, đột nhiên quay đầu đánh nhau mãnh liệt với Thần Hỏa kiếm, hai thanh kiếm đánh nhau trời đất tối sầm, thậm chí thân kiếm còn cọ ra tia lửa.

Hai bên dùng sức đánh nhau gần như muốn lật cả cung điện.

Cổ Phù bút mượn ưu thế vóc người, đùa giỡn thông minh ở phía sau Tịch Diệt kiếm, thỉnh thoảng dụng thân bút đúng nó một cái, sau đó lại mượn lực chạy trốn.

Tịch Diệt kiếm không chịu nổi, nghiêng đầu hoàn toàn đổi đối tượng công kích, tức giận đuổi theo Cổ Phù bút điên cuồng đánh.

Trong lúc vô tình bức tranh vẽ trên tường xung quanh đều bị ba vũ khí ngươi đuổi ta phá hư chỗ này, phá hư chỗ kia.

Mà Lạc Vân Dã người tạo thành hiện trạng hỗn loạn này, thì vô cùng bình tĩnh thi triển thuật ngăn cách, ngăn cách toàn bộ âm thanh bên ngoài, ôm lấy thiếu nữ trong ngực, để cho nàng ngủ ngon.

Ba món vũ khí đánh tới đánh lui, gần như phá hư toàn bộ cung điện.

Cây cột chống đỡ cung diện bị đâm ra mấy cái lỗ, đừng nói đến bức tranh vẽ trên tường. Không phải bị cạo hư hoàn toàn mặt mũi, thì chính là bị mũi kiếm chọc thủng, có một ít bức tường còn thiếu chút nữa bị ba bọn nó cạo trọc tranh vẽ.

Trước đó cung điện đẹp như thế nào, bây giờ có thể nói thê thảm như thế đó.

Chẳng qua trước lúc chưa phân thắng bại, ba món vũ khí vẫn ở khắp nơi trong cung điện ngươi đuổi ta đuổi đánh nhau.

Thiên Bảng bị bốn sợi dây xích khóa chính giữa hơi động, hình như muốn ngăn cản.

Cổ Phù bút dựa vào thân hình nhỏ nhắn, lúc chạy trốn hết sức xảo quyệt, ở phía sau Tịch Diệt kiếm tức giận đuổi theo, chợt tăng tốc độ, mũi kiếm nhọt đâm vào trên Cổ Phù bút.

Cổ Phù bút linh hoạt bay lên, lúc này Thần Hỏa kiếm sau lưng cũng đuổi đến. Dưới tình thế cấp bách, trực tiếp khều kiếm, từ phía dưới hung hăng đánh vào trên thân bút của Cổ Phù bút.

Một tiếng "Phốc" vang lên, thân bút của Cổ Phù bút đâm vào tờ Thiên Bảng trống không bị xiềng xích.

Thiên Bảng còn muốn ngăn cản bọn nó: "..."

Chẳng biết tại sao, lúc này Tịch Diệt kiếm không đuổi đến. Thậm chí miễn cưỡng nằm ngang trên đất, tùy ý cho Thần Hỏa kiếm đâm mình cũng không động đậy.

Lạc Vân Dã hơi nheo mắt lại, hắn nhìn Cổ Phù bút khảm vào bên trong Thiên Bảng đang không ngừng giãy giụa muốn ra ngoài, đột nhiên cảm khái một tiếng: "Tiểu Ngư kiếm, hình như tờ Thiên Bảng kia vô cùng lợi hại, Cổ Phù bút cũng không tránh thoát được, ngươi có phải cũng đánh không lại hay không?"

Tiểu Ngư kiếm: ?

Nói đùa!

Chẳng qua chỉ là một tấm vải lụa bình thường mà thôi!

Từ trước đến nay Thần Hỏa kiếm chưa từng dùng sức như lúc này, trực tiếp hùng dũng xông đến, nhanh chóng đâm mấy kiếm xung quanh Cổ Phù bút, thành công cứu nó ra. Lạc Vân Dã còn muốn nói gì đó, đột nhiên bên trong cung điện xảy ra một trận đất rung núi chuyển, Thiên Bảng chia năm xẻ bảy, rồi chia ra một miếng, biến thành một tờ giấy bay và trong tay hắn.

Ngay sau đó, hắn lập tức biến mất tại chỗ.

Lúc Ngu Tri Dao sắp rơi xuống đất, Thần Hỏa kiếm dùng thân kiếm ôm lấy nàng.

Trong phút chốc nàng mở mắt ra.

Mới vừa rồi, nàng còn đang phơi nắng ở đáy biển, xung quanh lập tức vỡ vụn từng mảnh, tất cả rơi vào bóng tối.

Cũng may chẳng bao lâu, ý thức đã bị kéo ra.

Ngu Tri Dao đang muốn tìm Lạc Vân Dã, Thiên Bảng chia năm xẻ bảy cũng chia ra một miếng biến thành một tờ giấy đưa vào tay nàng.

Vì vậy, thiếu nữ còn chưa rõ tình huống cũng biến mất bên trong đại điện.

Kỳ Phù là người thứ ba xuất hiện bên trong cung điện, Thiên Bảng vẫn chia một mảnh biến thành một tờ giấy bay vào tay nàng ấy, lại đưa người đi.

Sau đó, người thứ tư Linh Tu, người thứ năm Thời Việt.

Mọi người bị chia ra truyền tống đến bốn nơi.

Lạc Vân Dã muốn mở tờ giấy kia ra, nhưng làm cách nào cũng không mở được, cho đến khi Ngu Tri Dao bị truyền đến.

Hai người có thể đối mặt nhìn thấy đối phương, nhưng hình như ở giữa có một kết giới vô hình, ở phía trên con treo một thanh Tịch Diệt kiếm.

Sau khi đối mặt với nhau, hai người đồng loạt mở tờ giấy trong tay ra.

Trên tờ giấy của Lạc Vân Dã viết là ---

[Muốn đi ra ngoài, chỉ có một người có thể sống. Cướp thần kiếm Tịch Diệt kiếm, đánh vỡ bình phong, mới có hy vọng sống.]

Tờ giấy của Ngu Tri Dao cũng viết như vậy.

Giỏi lắm, thì ra đây chính là chân tướng, lần này cả giả bộ cũng không muốn.

Hai người không chỉ không ra tay, trái lại còn vô cùng thẳng thẳn mở tờ giấy kia ra, cho đối phương xem rõ ràng.

Vì vậy trước tiên hai bên cầm vỏ sò có thể đi ra khỏi tiên cung, giơ lên về phía đối phương, bắt đầu dùng sức, ý đồ bóp vỡ.

Chẳng qua làm cho người ta bất ngờ là, bóp vỡ cũng không thể rời đi.

Má nó! Sao Vân Sinh này có thể làm như vậy?

Dựa theo lẽ thường, bởi vì bí cảnh lớn như vậy đã công bố với mọi người, vậy đồ có thể truyền tống đi ra nói này, nhất định là thật.

Nếu không phải thật, dưới thiên đạo, bí cảnh không có cách nảo mở ra ở Vân giới.

Không biết tên Vân Sinh này làm sao giấu diếm qua cửa.

Bình Luận (0)
Comment