Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 357 - Chương 357.

Chương 357. - Chương 357. -

Hai người trố mắt nhìn nhau, hôm nay bọn họ đều đã có tu vi Thiên Nhân cảnh, hai bên giơ tay lên, muốn dùng linh khí đánh nát tầng kết giới trong suốt này.

Kết giới không bị hư hao.

Liên tục thử mấy lần, thậm chí hai bên còn liên tiếp sử dụng sát chiêu mạnh nhất, cũng không có cách nào đánh nát kết giới

Sau khi hai bên thử nhiều mà không có kết quả, trực tiếp thu hồi vũ khí lại. Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai cái ghế nằm, tựa vào trước kết giới, bắt đầu nằm xuống, viết chữ trao đuổi.

Ai cũng không muốn cướp thanh thần khí kia xuống thử. Rõ ràng là thần khí được người ta bon chen giành giật, lại bị hai con cá mặn làm như không thấy.

Tịch Diệt kiếm bay xuống, nó coi thường kết giới, một lát lại biểu diễn thân kiếm thẳng tắp sáng bóng của mình trước mặt Ngu Tri Dao, một lát bay đến trước mặt Lạc Vân Dã, giả bộ ngoan ngoãn lanh lợi.

Chẳng qua không có người nào để ý đến nó.

Còn chọc cho Thần Hỏa kiếm và Cổ Phù bút ở hai bên nhảy ra đánh nó, lúc sắp bị đánh thì nhanh chóng bay về chỗ chủ nhân rồi biến mất.

Chờ Tịch Diệt kiếm muốn rời đi, bán thần khí lại xông lên đánh nó, đánh xong thì lập tức biến mất.

Ám tiển như vậy thật là khó phòng.

Ngu Tri Dao: "..."

Thậm chí nàng có cảm giác kiếm đen đang run rẩy.

Trong thời gian ngắn ngủi, Ngu Tri Dao chứng kiến Tiểu Ngư kiếm và Cổ Phù bút trưởng thành, hơn nữa phối hợp vô cùng ăn ý, hiển nhiên không phải lần đầu tiên hợp tác chiến đấu.

Từ chỗ Lạc Vân Dã biết chuyện xảy ra, Ngu Tri Dao không chút keo kiệt khen ngợi Lạc Vân Dã, cười híp mắt thổi rắm cầu vòng.

Khen ngợi chân thầy tình cảm như thế làm cho mặt của Lạc Vân Dã hơi đỏ ửng.

Ở phía trên đám vũ khí thông minh đánh nhau.

Ở phía dưới đôi tình nhân nhỏ không quan tâm đến tờ giấy bảo tự giết lẫn nhau, thiếu nữ còn đang không ngừng chọc cười thiếu niên, chọc cho đối phương hơi luống cuống, chỉ có thể mở đôi mắt to xinh đẹp vô tội nhìn nàng.

//

Kỳ Phù, Linh Tu và Thời Việt bị truyền tống đến ba nói khép kín khác nhau.

Lúc Kỳ Phù mở tờ giấy kia ra, chữ viết bên trên là ---

[Xem bói sắp ứng nghiệm, phải thay đổi số mệnh bị tiêu diệt của ba tộc nhân ma yêu, phải cướp lấy khí vận của thể chất may mắn. Xé tờ giấy này, ngươi có thể truyền tống đến bên cạnh người kia, ra tay giết chết đối phương cướp đoạt khí vận.]

[Ngươi cũng có thể giúp người thể chất xui xẻo cướp khí vận, thành tựu Hỗn Độn đạo thể. Không chỉ có thể giúp người đạt thành tâm nguyện, cũng có thể để cho người thể chất may mắn không chết.]

Kỳ Phù nhìn mấy hàng chữ ở đoạn thứ nhất trên tờ giấy, ngón tay nắm chặt một góc tờ giấy, gần như muốn vò nhăn góc tờ giấy.

Nàng ấy hơi nhắm mắt lại, nghĩ đến những hình ảnh trong xem bói kia, hít một hơi thật sâu.

Nàng ấy cắn răng bỏ qua tờ giấy, quả quyết bóp vỡ vỏ sò.

Nhất định còn có những phương pháp cầu sinh khác.

Tin tưởng Ma vương tỷ tỷ, tin tưởng Vân Sinh, không bằng tin tưởng vào chính mình!

Vỏ sò bị bóp vỡ, trong nháy mắt khi bóng người của Kỳ Phù chậm chạp biến mất, trong mắt toàn là kiên định chỉ tin tưởng mình.

...

Lúc Linh Tu đi ra, vẻ mặt hoảng hốt một trận, giống như vẫn còn chưa tỉnh hồn từ trong giấc mộng kia. Đầu tiên hắn ta sờ Dưỡng hồn ngọc trong ngực, sau khi cảm ứng được khí tức của Thời Oánh, trong lòng thoáng yên ổn, lúc này mới mở tờ giấy nắm trong ay.

Trên tờ giấy nội dung cũng gần giống với của Kỳ Phù.

[Muốn làm người yêu sống lại, ba tộc Vân giới hòa bình, phải cướp đi khí vận của người có thể chất may mắn.Xé tờ giấy này, ngươi có thể truyền tống đến bên cạnh người kia, ra tay giết chết đối phương cướp đoạt khí vận. Ngươi cũng có thể giúp người thể chất xui xẻo cướp khí vận, thành tựu Hỗn Độn đạo thể. Không chỉ có thể giúp người đạt thành tâm nguyện, cũng có thể để cho người thể chất may mắn không chết.]

Linh Tu nhìn lướt qua, lại sờ vị trí của Dưỡng hồn ngọc dán lên ngực mình, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, ngươi cũng sẽ ủng hộ ta đi."

Nói xong, buông một tay khác ra, tờ giấy rơi xuống, đồng thời hắn ta bóp nát vỏ sò màu trắng kia.

Hắn ta có con đường tu đạo của mình, cũng có kiêu ngạo của người tu luyện.

Những mong muốn trong lòng, hắn sẽ dựa vào cố gắng của mình mà có được.

Mặc kệ là làm người yêu sống lại, hay là hòa bình của ba tộc.

Một khi giữ vững tín niệm, Linh Tu cũng không nghi ngờ mình nữa, chỉ cần không ngừng tiến về phía mục tiêu của mình là được.

Sau khi bóng người của hắn ta tản đi, Thời Oánh vẫn luôn ở trong Dưỡng hồn ngọc, không có cách nào câu thông với Linh Tu chậm rãi nở nụ cười rõ ràng.

...

Một chỗ khác, Thời Việt nhớ lại lúc cảnh tưởng vỡ nát biến thành cát bụi khi ở cùng với mẫu hậu phụ vương, hắn ta còn hơi chưa bình tĩnh lại được.

Hắn ta đứng ở nơi đó, đối mặt với bóng tối vô biên vô tận, suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Chẳng qua rất nhanh, ý thực lại bị kéo trở lại, sau đó lại bị nhét một tờ giấy rồi bị đưa đến chỗ này.

Tờ giấy?

Ngu Tri Dao cúi đầu nhìn, hắn ta mở tay ra, từ từ mở tờ giấy kia.

Hàng chữ phía trên viết rất rõ ràng000

[Muốn làm mẫu hậu sống lại, chữa khỏi thân thể cho phụ vương, có được tình yêu thương của cha nương, thì phải cướp lấy khí vận của thể chất may mắn. Xé tờ giấy này, ngươi có thể truyền tống đến bên cạnh người kia, ra tay giết chết đối phương cướp đoạt khí vận. Ngươi cũng có thể giúp người thể chất xui xẻo cướp khí vận, thành tựu Hỗn Độn đạo thể. Không chỉ có thể giúp người đạt thành tâm nguyện, cũng có thể để cho người thể chất may mắn không chết]

Thời Việt cười khẩy một tiếng, vò cục tờ giấy, tiện nay ném vào trong góc.

Hắn ta hơi cúi đầu, bóp vỡ vỏ sò màu trắng kia.

Phụ vương, mẫu hậu, tình cảm gia đình đều là giả, chỉ có đệ đệ và đám bạn tốt mới là chân thật mà hắn ta thích nhất.

Chỉ có chân tình chân thật, mới là tình thân.

Hắn ta đã từng nói, phải trở thành chống lưng của Tiểu Vân và Tiểu Ngư, phải bảo vệ bọn họ.

Một giây khi bóng người của Thời Việt biết mất, hắn ta lại đột nhiên mở mắt ra, trong con ngươi đen bóng, có một tia sáng lóe lên.

Hắn ta sẽ không cho phép bất kỳ người nào tổn thương người thân chân chính của hắn ta!

Hai con cá mặn tạm thời không có cách nào đánh vỡ kết giới trong suốt chính giữa, cũng không có cách nào liên lạc với bên ngoài, nhưng hiển nhiên cũng không nóng nảy, hai bên cách một tầng kết giới, thản nhiên viết chữ nói chuyện phiếm.

Hai người chơi rất vui vẻ.

Cho đến khi đột nhiên có một tiếng rắc rắc vỡ vụn cùng với tiếng vật gì đó nặng nề rơi xuống đất, không chỉ thoải mái phá vỡ kết giới, ngay cả đất cũng rung hai cái.

Nam nhân tùy ý đạp lên kết giới bể tan tành, khôi giáp màu đỏ va chạm phát ra tiếng vang.

Hắn ta nhìn vẻ mặt cảnh giác nhanh chóng tụ lại một chỗ của hai người, hơi hứng thú nhướng mày.

Sau khi Hỗn Độn đại đế biết bí mật bên trong đó, phá tháp tu luyện đi ra, nhưng không có cách nào tìm được hai người mang hai thể chất khác nhau kia.

Phí nhiều sức lực, mới biết lúc naỳ bọn họ ở chỗ này, hơn nữa còn bị vòng cấm nhốt ở chỗ này.

Cho nên dù có tín vật đi ra, cũng không có cách nào đưa bọn họ đi được.

Hỗn Độn đại đế vẫy tay dọn đống mảnh vụn kết giới đầy đất, thoải mái ngồi ngồi đất, nhìn bọn họ than nhẹ một tiếng.

Tổ cá mặn: "..."

Vẫn là cách điều chế quen thuộc, vẫn là mùi vị quen thuộc.

Là cự lão quen thuộc!

"Không nhận ra ta?" Hỗn Độn đại đế duỗi chân dài ra, đổi một tư thế ngồi thoải mái khác, hơi nhíu mày trêu chọc bọn họ: "Không muốn biết vì sao người thể chất may mắn giết chết thể chất xui xẻo thì không có gì?"

Những lời này giống như một ám hiệu, hai con cá mặt lập tức dắt tay nhau cẩn thận đi đến bên cạnh Hỗn Độn đại đế.

Hỗn Độn đại đế nhìn động tác của bọn họ, trong lúc vô hình lệ khí ngưng giữa lông mày hơi tản đi, khóe miệng hơi cong, mỉm cười không rõ ràng.

"Sợ ta?"

Hai con cá mặn lập tức lắc đầu, liên tục tăng tốc độ, giống như học sinh tiểu học đồng loạt ngồi đối diện hắn ta.

Dù sao bọn họ biết rõ không làm được gì cự lão, nếu không làm được gì, vậy thì gia nhập!

"Tiền bối." Ngu Tri Dao thản nhiên hỏi: "Chẳng biết tại sao không được gì?"

“Bởi vì chỉ có người thể chất xui xẻo cướp lấy khí vận của người thể chất may mắn, mới có thể được thành tựu Hỗn Độn đạo thể." Hỗn Độn đại đế lắc bầu rượu hồ lô, lười biếng nói.

Mặc dù trong lòng Ngu Tri Dao đã có suy đoán, nhưng giờ phút này vẫn tiếp tục hỏi: "Đây là vì sao?"

Bình Luận (0)
Comment