Từ khi Vân Sinh có ý thức, quanh năm chỉ nhìn thấy một người thanh niên sắc mặt u ám cùng với một luồng hồn phách luôn nhục mạ thanh niên.
Thanh niên tự xưng là cha của gã, luôn không ngừng nói những lời sỉ nhục gã.
Vân Sinh trời sinh vô cảm, đối với cha nương lại không có quá nhiều ấn tượng.
Đa số những lần khi thanh niên ở bên cạnh gã đều nói chuyện hồn phách, mặc dù chưa nói được mấy câu, hai người đã không thể bình thường nói chuyện tiếp nữa.
Thanh niên chăm sóc gã cũng tốt, chưa từng ngược đãi gã. Nhưng mà đôi khi nhìn gã, trong mắt luôn ẩn giấu những cảm xúc phức tạp, thậm chí Vân Sinh có thể từ trong đó nhìn ra một tia chán ghét được che giấu.
Lúc đó Vân Sinh có chút khó hiểu, không hiểu tại sao đối phương chán ghét gã lại muốn chăm sóc gã.
Đợi đến khi lớn hơn chút, Vân Sinh từ trong đối thoại của thanh niên và hồn phách, biết được bản thân là kết tinh của Nhân Ma, biết thanh niên chán ghét một nửa dòng máu Ma tộc chảy trong người mình, cũng biết sống sót của mình đều dựa vào thanh niên, cho nên càng trở nên ngoan ngoãn, không ồn ào quậy phá.
Vốn dĩ tính cách lạnh nhạt, đứa trẻ không hứng thú với bất kỳ thứ gì khác, dần dần trở nên ôn hòa và hiểu chuyện.
Rất rõ ràng, thanh niên vô cùng hài lòng sự nghe lời này của gã, dạy gã tu luyện, cho gã vô số tài nguyên tu luyện, để gã đi giết những tên Ma tộc.
Vân Sinh nghe lời làm theo, theo sự tuổi và tu vi tăng lên, hoàn toàn nghe lời của Vân Diễn, trở thành một vũ khí giết Ma tộc thuận tay nhất.
Vân Diễn xem gã như công cụ giết Ma tộc, không ai biết Vân Sinh cũng coi Vân Diễn như là công cụ cung cấp tài nguyên tu luyện.
Bản tính của Vân Sinh là vô cảm vô tâm, sau khi tu luyện lại đi vào Vô Tình đạo, mỗi ngày khắc khổ tu luyện, hoàn toàn phát triển theo hướng mà Vân Diễn dự đoán, khiến gã ta rất hài lòng.
Chỉ có Vô Tình đạo, mới có thể giết toàn bộ Ma tộc không chừa đường sống.
Vân Diễn muốn lợi dụng Vân Sinh để hoàn thành mục đích tiêu diệt Ma tộc. Nhưng gã ta không biết, toàn bộ Vân giới này, không hề có thứ đáng để Vân Sinh để ý lưu luyến.
Chỉ cần có ích với gã, ba tộc Nhân Ma Yêu đều có thể lợi dụng.
Ban đầu khi biết chuyện, Vân Sinh đã hiểu ra, chỉ có bản thân sở hữu sức mạnh to lớn không ai có thể đấu lại, mới có thể đảm bảo bản thân không gặp nguy hiểm.
Luồng hồn phách bị rút ra đó là chính là bài học của gã.
...
Khi Vân Sinh mười tuổi, Vân Diễn đột nhiên rời khỏi nơi bế quan, giao Thời Oánh cho Vân Sinh chăm sóc.
Nhiều năm như vậy, gã giống như một người ngoài cuộc xa lạ nhìn cuộc xích mích của một người một hồn.
Vân Diễn chán ghét xuất thân Ma tộc của nàng, lại không thể khống chế thích nàng, cho nên có thể nhún nhường những lời nhục mạ của nàng. Nhưng tia hồn phách đó vô cùng chán ghét Vân Diễn.
Đôi lúc Vân Sinh cảm thấy tia linh hồn đó rất ngu ngốc.
Rõ ràng có thể lợi dụng sự yêu thích của đối phương, để mình có thể sống tốt hơn một chút.
Cứ phải chống đối lại.
Ngu dốt.
Càng ngu dốt hơn là, nàng còn muốn gã giết được nàng, giải thoát thay nàng.
Vân Sinh cảm thấy nực cười.
Vì vậy, gã dùng giọng điệu dịu dàng nói với linh hồn đáng thương đó: “Không được, giết ngươi, cha sẽ tức giận”
Gã giơ tay làm một thuật ngăn cách trên pháp khí chứa linh hồn, ngăn cách toàn bộ âm thanh bên trong.
Dù cho linh hồn kia có tức giận thì có thể làm gì?
Lại không có cách nào uy hiếp được gã.
Giống như lúc nhỏ tia linh hồn đã có ý định tiếp cận gã, nhưng đến chạm vào cũng không làm được.
Vân Sinh cũng coi thường sự quan tâm vô nghĩa này.
Gã bắt đầu suy nghĩ làm sao để có được sức mạnh càng to lớn hơn, to lớn đến mức không ai có thể uy hiếp được gã.
Vân Sinh sẽ không làm chuyện mà Vân Diễn ghét, cho nên mặc dù sinh sống ở Vân Cảnh thánh địa, nhưng lại chưa từng qua lại với bất người nào ở Vân Cảnh thánh địa. Gã sẽ cố gắng trừ ma, sẽ nhân lúc có ít tu sĩ, hạ thấp cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất, nhiều lần ra vào Tàng Thư Các của Vân Cảnh thánh địa.
Từ trong vô số sách cổ, gã biết được người có khí vận càng mạnh mẽ, thì càng được thiên đạo coi trọng.
Mà nâng cao khí vận, là phải làm việc thiện, trở thành bạn tốt của tất cả sinh linh.
Vì vậy, khi Vân Sinh có thành tựu trên con đường tu luyện, lập tức đi vào địa giới Nhân tộc, ngăn chặn từng trận công kích của Ma tộc.
Cũng vì vậy khí vận xung quanh gã cũng mạnh mẽ hơn.
Vân Diễn yêu cầu gã sát hại Ma tộc, Vân Sinh lại nhiều lần làm việc ngăn chặn chiến tranh giữa Nhân Ma. Chỉ dựa vào sức của một người để ngăn chặn chiến tranh, nhận đuợc sự kính phục và sùng bài của hai bên Nhân Ma.
Những thứ sức mạnh của niềm tin vô hình dồn lên người gã, làm cho khí vận của gã tăng cao, thậm chí nhìn lén được thiên cơ.
Mà Vân Diễn chỉ nghĩ trong người Vân Sinh chảy dòng máu của Ma tộc, cuối cùng cũng không phải Nhân tộc, cho nên không cách nào thật sự ra tay với Ma tộc.
Nhưng Vân Sinh để hai tộc Nhân Ma ngừng chiến tranh, đổi lại được sự hòa bình trong thời gian ngắn, đó là cũng là thật.
Nhiều năm như vậy, Vân Sinh vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Đó giờ Vân Diễn không hề biết vũ khí giết hại Ma tộc mà hắn đào tạo lại khiến hai tộc Nhân Ma nảy sinh ra suy nghĩ hòa bình.
Tu vi của Vân Sinh quá cao, Vân Diễn không còn cách nào khác.
Khi đến đại hạn, Vân Diễn không muốn ma vương Thời Oánh luân hồi, lại giết Nhân tộc, cho nên dựa vào chút tu vi cuối cùng xóa đi ký ức của nàng, đưa nàng vào trong kính Trừ ma, nhằm rèn giũa đệ tử môn phái đời sau.
Vân Sinh vô cảm chứng kiến kết cục của một người một ma.