Ngu Tri Dao cũng kiêm tu Đan đạo, cho dù đã thành tu sĩ Thiên Nhân cảnh, nàng cũng không tinh thông mặt này, ôm chặt nhóc xui xẻo Lạc Vân Dã, run rẩy chen chúc trong đám người lão luyện.
Minh Tiêu tôn giả cũng không làm khó nàng, chỉ để nàng ngồi nghe, lắng nghe suy nghĩ và ý kiến của nàng lúc không có ai.
Linh Tu bị Minh Tiêu tôn giả ra lệnh phải luyện đan, bản án nghìn năm bị giam cầm vì tội che giấu Ma tộc lúc trước của hắn ta đã được giảm nhẹ.
Cứ duy trì như vậy trong vòng hai năm, trên nền tảng đã có đan dược bán thành phẩm, cũng thật sự có một phiên bản cải tiến.
Sau khi thử nghiệm hiêu quả của thuốc, thật sự có thể giảm thiểu sự sinh sản của ma vật cấp thấp.
Hai năm này, dưới sự ước thúc thưởng phạt của Thời Việt, sự sinh sôi của Ma tộc đã không còn nhanh như trước nữa. Ma vật cấp thấp cũng bị đưa đến sa mạc không có người ở, lại lãng phí nhân lực thực hiện phép thuật, làm cho chúng giảm thiểu sinh sản.
Bây giờ có đan dược phiên bản cải tiến, không chỉ có thể sử dụng cho ma vật cấp thấp, đến cả Ma tộc cấp cao cũng dùng được.
Bước đầu khống chế số lượng, Ma vực rộng lớn cũng không còn chật chội như xưa.
Chỉ đợi sa mạc biến thành đất, Ma tộc có được môi trường sống phong phú hơn, thì sẽ không có lý do khơi mào chiến tranh nữa.
//
Vân Cảnh thánh địa.
Sau khi đan dược phiên bản cải tiến được ra đời, tạm thời Ngu Tri Dao và Lạc Vân được Minh Tiêu tôn giả bỏ qua, còn cho hai người bọn họ lệnh bài có thể ăn uống thỏa thích trong Linh Thiện Đường ở Vân Cảnh thánh địa mà không cần trả tiền.
Linh Tu tiếp tục lao động luyện đan để giảm bớt thời gian bị giam giữ.
Khoảng hai năm trước, tu sĩ Thiên Bảng đã tiết lộ bí mật phi thăng của việc tu luyện linh hồn cho mọi người. Tất cả tu sĩ trong Vân giới bắt đầu học hỏi, đến nay cũng không chạm được cánh cửa này.
Các sư trưởng của Vân Cảnh thánh địa lựa chọn thái độ bao dung cho toàn bộ đệ tử môn phái, mặc kệ đệ tử tu luyện theo hệ thống ban đầu, hay là tìm hiểu cách tu luyện linh hồn mới, đều cổ vũ.
Vì vậy, bởi vì tìm hiểu cách tu luyện mới mà đa số những đệ tử cuồng tu luyện đều rảnh hơn, Vân Cảnh thánh địa trở nên ồn ào lên nhiều.
Hoa Hoa ở trên Vô Tình phong hai năm, dựa vào năng lực giao tiếp ưu tú, các đệ tử đều biết hắn ta.
Vô Tình phong cũng không còn yên tĩnh như lúc trước, tu sĩ đi qua đi lại tấp nập, vô cùng ồn ào.
Suýt chút nữa Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đã tưởng là đi nhầm nơi.
Hai người đi dọc theo đường núi, lúc đi đến sườn ngọn núi, từ xa, cũng có thể nghe thấy Hoa Hoa đang chém gió cũng người khác: “Nhớ năm đó, nếu không phải Hoa Hoa ta cố gắng xoay chuyển tình thế, thuyết phục cung chủ Thần Loan cung, Yêu tộc mới có thể thoát hiểm trong gang tấc, đâm sau lưng Ma tộc, giảm thiểu thương vong về người!”
Tổ cá mặn: “...”
Đã được thưởng thức nghệ thuật thêm thắt rồi.
“Còn nữa còn nữa, tên Vân Sinh đó vậy mà lại qua mặt lừa gạt Vân giới ta mấy nghìn năm, làm nhiều điều ác!” Hoa Hoa sau khi giận dữ chỉ trích xong, lại chuyển chủ đề: “Cũng hên là Yêu tộc ta có bảo vật búp bê thế thân, để Tiểu Ngư và Tiểu Vân ca ca tính kế thành công tên Vân Sinh độc ác đó, từ đó giết chết hắn ta!”
Cho dù Hoa Hoa chém gió rất nhiều lần, mọi người vẫn rất nể mặt mà khen ngợi liên tục, khiến Hoa Hoa mặt tươi như hoa, kể ra càng nhiều chuyện lúc trước cùng sinh sống với những tu sĩ trên Thiên Bảng.
Đến nỗi Thời Việt - Ma vương mới của Ma vực xa xôi, cũng khó thoát khỏi số phận được Hoa Hoa nhắc đến.
Hai người lười biếng nghe nghệ thuật cải biên của hắn ta ngày càng vô lý, vội vàng giơ tay che mặt của mình, muốn âm thầm rời khỏi.
Ai ngờ Hoa Hoa bị bao vây ở giữa, lại dựa vào đôi mắt sắc bén nhận ra bọn họ, thậm chí giơ cao hai tay vẫy, nhiệt tình gọi: “Tiểu Ngư, Tiểu Vân ca ca, các ngươi ra ngoài rồi? Nhanh lên nhanh lên! Mọi người đều muốn nghe chuyện của các ngươi nè!”
Lẹp xẹp lẹp xẹp, tiếng bước chân của đám người, trực tiếp cùng nhau vây quanh hai con cá mặn.
Tổ cá mặn: “...”
Hoa Hoa vẫn đang vui vẻ kể những chuyện thú vị khi bọn họ học tập ở học phủ, trong mắt những tu sĩ bao vây Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã đều hiện ra vẻ không có ý tốt
Đột nhiên hai người cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Cầm Minh xoay cây sáo giữa các ngón tay, nheo mắt hồ ly lại, nói đùa: “Ô! Tiểu Vân? Tiểu Ngư? Đây là đến tử thôn người phàm nào thế?”
Cận Hỏa vừa nghe câu này, suýt nữa lại muốn xông lên bảo vệ hai “đứa con”, may là kịp thời khống chế suy nghĩ, trực tiếp rút ra trường đao: “Đã nói rồi, quyết đấu đi!”
Hoa Hoa vẫn đang nhiệt huyết kể chuyện: ?
Hắn ta vừa muốn khuyên vài câu, hòa bình và thân thiện, không nên sử dụng vũ lực.
Vừa chớp mắt, tu sĩ bao vây cùng lúc rút vũ khí ra, âm thanh của đao kiếm rút ra khỏi vỏ không dứt.
Hoa Hoa: “...” Đã làm phiền rồi.
Tổ cá mặn bị vạ lây: “...”
Không thoát được, chỉ có thể quyết đấu.
Vì vậy, tổ cá mặn bắt buộc tiếp nhận khiêu chiến, hết người này đến người khác bước lên, gọi là thi đấu, nhưng thực chất là đánh luân phiên.
May là tu vi hai người đủ cao, hồi phục cũng nhanh.
Cầm Minh còn đăng bài viết trong mảng môn phái ở kính Linh Thông, vô số tu sĩ vội vàng chạy đến Vô Tình phong, muốn thi đấu cùng bọn họ.
Cơ hội giao hữu cùng tu sĩ Thiên Nhân cảnh khó có được, Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã gần như thành người luyện cùng, luyện vỏn vẹn ba tháng, đám huynh đệ sư huynh sư tỷ này mới miễn cưỡng buông tha cho bọn họ
Hai con cá mặn mệt đến nỗi nằm bẹp xuống, sợ hãi lại bị những người khác tìm đến, sau khi vội vàng tạm biệt sư tôn Minh Lê, liền lén lút xuống núi, trốn vào trong Vân Thành nơi nổi tiếng đồ ăn
Hai người thuê một tiểu viện sạch sẽ, không bị người nào làm phiền, mỗi ngày nằm trong tiểu viện thoải mái ăn ngủ.
Ngu Tri Dao ăn uống no say, quay đầu nhìn Lạc Vân Dã kế bên, đột nhiên xúc động nói: “Tiểu Vân, hay là chúng ta tạm thời đừng quay về nữa, trước mắt đúng lúc có thể thực hiện kế hoạch chuyến du lịch vòng quanh Vân giới của chúng ta!”
Lạc Vân Dã gật đầu: “Được.”
“Nhưng mà trước khi ở đây, chúng ta phải đi Ma vực một chuyến.” Ngu Tri Dao lấy viên Thận châu đã biến thành màu xanh đậm ra từ nhẫn trữ vật, trong đêm vẫn phát ra ánh sáng yếu ớt.
Lúc đầu nàng tạo ra thận cảnh tự nhiên ở trong Thận châu, là một cảnh tượng không ngừng phi thăng rồi thất bại.
Vân Sinh vô cùng chấp niệm với chuyện theo đuổi sức mạnh và phi thăng, để cho gã liên tục trải nghiệm quá trình phi thăng thất bại trong Thận châu.
Mỗi một lần thất bại, Thận châu đều sẽ hấp thu một phần sức mạnh linh hồn được chảy ra.
Lặp lại liên tục, cho đến bây giờ.
Gã chỉ còn có một cơ hội phi thăng làm lại cuối cùng.
“Hắn sắp chết rồi.” Ngu Tri Dao nhấc viên Thận châu lên nói: “Tuân vực mất đi một nửa sức mạnh linh hồn, Vân Sinh đã bù đắp cho nó, còn tặng thêm một phần cho Thận châu. Chôn nó trong Ma vực, có lẽ hồi phục nhanh hơn.”
Ngu Tri Dao nhẹ nhàng vung tay gần Thận châu, linh khí lướt qua bề mặt của Thận châu. Sau đó, giữa không trung trước mặt hai người, liền hiện lên một khung cảnh màu trắng.
Trong khung cảnh một nam nhân mặc đồ trắng nằm sấp dưới đất, đầu tóc rối loạn, toàn thân là máu. Gã dùng toàn bộ sức lực bò dậy, như điên lao về phía bầu trời đầy thiên lôi.
“Ta nhất định có thể phi thăng!”
Sau khi thiên lôi màu đen đánh xuống, tiếng sấm đùng đùng biến mất cùng với giọng nói Vân Sinh, cuối cùng sức mạnh linh hồn bị đánh nát hoàn toàn.
Không còn gì nữa.
“Kết thúc rồi.” Ngu Tri Dao nói.
...
Ma vực.
Sa mạc rộng lớn, nhìn không thấy biên giới.
Ngu Tri Dao chôn viên Thận châu màu xanh ngọc bích nồng đậm xuống sa mạc đầy cát vàng. Gần như là trong giây phút chôn xuống, lớp cát vàng dày đặc như kỳ tích đột nhiên biến thành lớp đất đen.
Như có một hạt giống liều mạng trồi lên từ dưới đất, mạnh mẽ vươn ra những thân lá xanh tươi, phốc một tiếng, nở ra một đóa hoa nhỏ màu trắng hồng.
Giống như đóa hoa đầu tiên nở ra năm đó do Tuân Vực chính tay trồng xuống.
Hình như sức mạnh linh hồn trong Thận châu quá nồng đậm, vùng đất màu đen dần dần trải dài ra bốn phía, từng bước bao phủ sa mạc cát vàng, mang đến sự sống.
Chuyện Tuân Vực kiên trì cả đời, sau ba nghìn năm, cuối cùng đã hoàn thành rồi.
Ngu Tri Dao và Lạc Vân Dã nhìn về phía mặt trời, nhìn về phía Ma vực đón chào sự sống, quay đầu nhìn nhau cười.