Ngoài cửa sổ rơi một mảnh tuyết trắng như lông ngỗng.
Màu trắng bao bọc, che phủ đi mái đỏ và ngói xanh, đập vào mắt đều là một mảnh trắng xóa.
Bên cửa sổ mở một nửa, Lạc Lăng nhìn xa xa bên ngoài, ánh mắt trong sáng như ngọc lưu ly yên lặng tán thưởng cảnh tuyết trong ngày đông.
Nàng không phải tu sĩ, không thể dùng linh khí chống lạnh, cho nên nha đầu trong phòng đốt than trong chậu, thỉnh thoảng vang lên tiếng lốp bốp.
Trong phòng ấm áp, một chút gió lạnh men theo cửa sổ mở nửa thổi vào trong.
Lạc Lăng mặc áo khoác rất dày, lại cột áo choàng trên người, khéo léo cầm chiếc đuôi lòi ra ngoài của tiểu hắc long nhét vào chiếc bao ủ tay trước mặt.
tiểu hắc long hơi ngột trong chiếc bao ủ tay, nhưng không cảm thấy khó chịu, chỉ lười biếng đập đập cái đuôi mềm của mình.
Lạc Lăng dùng ngón tay sờ cái đuôi nhỏ của hắn, Thời Diễm đập hai cái, sau đó bèn cong đuôi nhỏ mềm quấn lấy ngón tay của nàng chơi.
Cái đuôi màu đen phủ đầy long lân, sờ vào tay có cảm giác lạnh lẽo như chất ngọc.
Cảm giác cực tốt.
Lạc Lăng không nhịn được cám dỗ, nắm lấy đuôi, kéo mạnh hai cái.
Thời Diễm: “.........”
Hắn bị trọng thương, sau đó rơi vào đất Nhân tộc. Lúc trước, hắn từng nghe nói con gái của chưởng môn Trường Trạch môn là thuần linh thể trời sinh để người ta trị thương cực nhanh, cho nên chọn vào Trường Trạch môn.
Vốn dĩ còn tưởng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt một phen, ai biết chỉ cần giả vở đáng thương rơi ngoài cửa sổ, tiểu cô nương này tự nguyện mắc câu.
Nghĩ đến đây, Thời Diễm nghiến răng.
Tiểu cô nương nhất định không thích đọc sách, ngay cả nông phu và rắn cũng không biết.
Còn ngốc nghếch chăm sóc hắn.
Nhất là trong nửa tháng trước, hắn cố ý biến ra hình người yếu ớt, ho mấy ngụm máu trước mặt nàng, nhờ vào cái xác tuấn tú của mình lấy được sự đồng cảm.
Tiểu cô nương dốc lòng chăm sóc hắn đã lâu quả nhiên mắc mưu, thậm chí còn lo lắng rơi nước mắt, khuôn mặt đỏ ửng, không biết làm sao nghĩ cách cứu hắn.
Thời Diễm giả vờ vô tình nói cho, vốn tưởng rằng phải qua lại nói mấy câu, ai biết tiểu cô nương vì cứu hắn, hỏi xong các bước cứu người, cực kỳ dũng mãnh.
Ma tộc có huyết mạch càng mạnh, tình cảm sẽ ngày càng nhạt.
Người vô tâm như Thời Diễm vốn chính là nhắm vào thuần linh thể trời sinh trị thương, lần này dễ dàng đạt được mục đích, dĩ nhiên vui vẻ thoải mái.
Chỉ là lần này đạt được mục đích, còn là song tu, hắn càng cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Nhất là đối mặt với đôi mắt trong sáng óng ánh luôn chăm chú nhìn hắn của Lạc Lăng, lúc nào cũng quan tâm, Thời Diễm hay né tránh ánh mắt của nàng, bắt đầu có hơi mất hứng thú với việc trị thương.
Thời Diễm nghĩ, tiểu cô nương giống như chẳng hiểu gì, nhất định cũng không biết mình lừa nàng chuyện gì.
Hắn đột nhiên cảm thấy như xương cá mắc cổ họng, đợi thương thế chuyển biến tốt lên, bèn lạnh nhạt với chuyện này, không chạm vào Lạc Lăng nữa, cũng không muốn gặp Lạc Lăng nữa.
Nhất là mấy ngày nay không muốn nhìn thấy nàng, Thời Diễm dứt khoát trốn trong bao ủ tay cả ngày, vừa lộ đuôi ra hít thở không khí, nàng giống như sợ hắn bị cảm lạnh, vội vàng nhét đuôi vào trong.
Thời Diễm cảm thấy phiền lòng.
Hắn thậm chí còn nghĩ đến đi luôn cho rồi.
Nhưng mà thương thể chưa khỏi, Ma tộc vẫn trong loạn lạc, Thời Diễm vẫn đè nén kích động không lý trí này.
Trong đầu hắn nghĩ rất nhiều chuyện, đột nhiên cảm thấy hơi không vui, bèn thu đuôi mình vào, không cho Lạc Lăng sờ nữa.
Mấy tháng nay, Lạc Lăng đã quen với tính khí bất ổn của linh thú này, chỉ là nàng chưa từng nuôi dưỡng linh thú, chỉ cảm thấy hắn như vậy cũng duyên dáng đáng yêu lắm.
Hơn nữa hóa hình cũng rất đẹp.
Lạc Lăng cong mắt, thu tay lại, không sờ hắn nữa, chỉ xuyên qua song cửa sổ nhìn cảnh tuyết xa xa bên ngoài.
Thiên địa tĩnh lặng một mảnh, tựa như chỉ có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi.
Trong mắt Lạc Lăng đều là bông tuyết lay động, nàng rút tay ra khỏibao ủ tay làm bằng lông chồn trắng như tuyết, mở lòng bàn tay ra hứng lấy bông tuyết bay vào.
Thời Diễm nhíu mày.
Hắn cất đuôi rồi, lúc trước nàng sẽ cố chấp sờ lần thứ hai, bây giờ dứt khoát không sờ nữa?
tiểu hắc long không vui, lặng lẽ bỏ đuôi ra khỏi bao ủ tay, còn lắc qua lắc lại nhẹ nhàng, ý đồ thu hút lực chú ý của Lạc Lăng.
Đáng tiếc Lạc Lăng đang nhìn tuyết bay đầy trời, hoàn toàn không chú ý đến động tác của tiểu hắc long.
Cho đến khi tiểu hắc long mất kiên nhẫn, động tác lắc đuôi rất mạnh, lúc này mới gọi tâm tư của Lạc Lăng về.
Nàng xoa băng tuyết tan trên tay, sau đó nắm lấy cái đuôi nhỏ lộ ra ngoài, đang định nhét vào trong bao ủ tay, cái đuôi đen linh hoạt quấn lấy ngón tay nàng, kéo tay Lạc Lăng vào trong bao ủ tay.
Bao ủ tay này có linh khí có thể chống lạnh, chỉ cần có thứ gì ở trong đó là sẽ tự động tăng nhiệt.
Thân thể ma long không sợ nóng lạnh, nhưng hễ là thân thể người thì sẽ sợ.
Cảm giác được tay Lạc Lăng lạnh như vậy, Thời Diễm rất không vui, kéo tay nàng nhét vào trong, đuôi còn thuận theo ngón tay nàng bò lên trên, quấn lấy cổ tay nàng không thả.
Dính người như bình thường, Lạc Lăng cũng thuận theo hắn, mỉm cười dịu dàng hỏi: “Sao thế? A Diễm?”
Thời Diễm buồn bực không để ý nàng.
Đầu đuôi nhỏ quấn lấy mu bàn tay nàng, bực bội động đậy không ngừng.
Thời Diễm cũng không biết mình rốt cuộc bị sao, có lẽ là ngày tháng ở bên cạnh Lạc Lăng quá bình yên ổn định, không giống lúc trước ngay cả khi ngủ cũng phải cảnh giác, khiến hắn dần nhàn hạ, mất đi lòng phòng ngự.
Như vậy rất nguy hiểm, Thời Diễm nghĩ như vậy.
Nhưng thương thế hắn chưa khỏi, cũng không thể về Ma tộc, ở bên cạnh Lạc Lăng là lựa chọn tốt nhất.
Thời Diễm âm thầm đề cao cảnh giác, nhất là đối với Lạc Lăng, hắn chỉ là muốn lợi dụng nàng để giúp mình trị thương mà thôi.
Cho nên không muốn thấy nàng bị bệnh, nếu không sẽ làm chậm trễ hắn trị thương.
Tìm lý do cho mình xong, Thời Diễm an tâm ủ ấm bàn tay của nàng, chiếc đuôi như ngọc bích vô thức cọ vào mu bàn tay của thiếu nữ.
Mặc dù Lạc Lăng không nhận được câu trả lời của tiểu hắc long, nhưng cũng mỉm cười.
Nàng cúi đầu, cách bao ủ tay sờ lên người tiểu hắc long bên trong.
Trường Trạch môn to như vậy, cũng chỉ có linh thú vào nhầm này ở bên cạnh nàng mỗi ngày.
..................
Lần này Thời Diễm ở Ma vực gặp phải người thân phản bội, chém giết với người thân, cũng chưa từng chán ghét ai.
Nhưng hắn ở Trường Trạch môn, lại chán ghét cực kỳ vị nghĩa huynh của Lạc Lăng, Lạc Viễn.
Mỗi lần đến mùng năm, Lạc Viễn đều sẽ đến biệt viện bầu bạn với Lạc Lăng cả ngày, trình diễn tiết mục huynh muội tình thâm một phen.
Thời Diễm cảm thấy rất buồn nôn.
Tối mùng bốn tháng này, Thời Diễm hóa thân thành hình người ôm Lạc Lăng, mưu tính làm vài chuyện trị thương, lại bị Lạc Lăng đè tay lại.
Nàng nói: “A Diễm, ngày mai ca ca sẽ đến.”
Trong đêm tối, ánh mắt của nàng sáng lấp lánh, sờ mái tóc như tơ lụa của hắn, giọng nói dỗ ngọt: “Ngoan, đêm nay đừng quậy được không?”
Động tác của Thời Diễm dừng lại.
Ma vương rất nghe lời đi ngủ, nhắm mắt lại, nhưng nghĩ một chút, lại cảm thấy không đúng.
Dựa vào cái gì mà hắn phải nghe lời nàng?
Thời Diễm hắn là vua của Ma vực, lẽ ra muốn làm gì là làm nấy!
Vì thế, Ma vương lập tức mở mắt, ngay sau đó nhìn thiếu nữ bên cạnh, muốn làm chuyện không đứng đắn.
Chỉ thấy Lạc Lăng hô hấp ổn định kéo dài, cánh tay khoát lên chăn còn nhẹ nhàng ôm lấy hắn, đã tiến vào mộng đẹp rồi.
Thời Diễm cắn răng, ánh mắt đỏ lên do bị chọc tức, không biết đang giận Lạc Lăng hay giận chính mình.
Hắn bực bội trợn trắng mắt, sau đó nhẹ nhàng giơ tay lên, xốc một góc chăn lên, nhét cánh tay hơi lạnh ở bên ngoài chăn của Lạc Lăng bỏ vào trong chăn.
Ngay sau đó, Thời Diễm lại nhét góc chăn cho nàng, để tránh nàng bị cảm lạnh.
Làm xong mấy thấy này, Thời Diễm như mới đánh xong một trận vậy, mệt mỏi nằm thẳng xuống.
Cánh tay hắn vẫn ôm lấy tay Lạc Lăng, nhanh chóng ủ ấm cho nàng.
Lúc hắn nhắm mắt còn đang nghĩ.....
Tiểu cô nương này phiền phức thật.