Hôm sau là mùng năm, thời điểm mỗi tháng Lạc Viễn đến thăm Lạc Lăng.
Mấy tháng trước vì Thời Diễm đang dưỡng thương, chưa từng biến thành hình người, cho nên vào mùng năm đều sẽ bị Lạc Lăng giấu trong phòng ngủ.
Lúc Thời Diễm vừa đến, chỉ nghĩ phải làm sao nhanh chóng lừa Lạc Lăng, trị thương cho hắn, cho nên cũng lười xem hình ảnh huynh muội gặp mặt.
Cho đến tháng trước, trời đột nhiên chuyển lạnh, hắn bị Lạc Lăng giấu trong bao ủ tay, thấy hết một màn huynh muội tình thâm.
Lúc đầu Thời Diễm nghe thấy mấy lời quan tâm dịu dàng của Lạc Viễn nói với Lạc Lăng thì tức giận, vì thế không tiếc sử dụng thần thức đi xem cảnh tượng bên ngoài.
Vì thế, hắn liền nhìn thấy một nam nhân tướng mạo bình thường, cầm một đống thứ nịnh bợ Lạc Lăng.
Chậc.
Thời Diễm đang định nói sao Lạc Lăng có thể thích.
Ai biết Lạc Lăng cười híp mắt nhận hết, còn dịu dàng nói với nam nhân đó là ca ca, ta rất thích.
Thời Diễm: !
Cũng là lần đó khiến hắn đột nhiên phát hiện sự dịu dàng của Lạc Lăng không chỉ dành cho một mình hắn.
Ma vương buồn bực cả mấy ngày trời.
Lần này, Lạc Viễn lại sắp tới.
Mới sáng sớm tiểu hắc long đã phiền lòng muốn chết, không ngừng vẫy đuôi.
Thậm chí hắn còn nấp trong bao ủ tay, buồn bực hỏi nàng: “A Lăng, tại sao mỗi tháng đều phải gặp hắn ta? Không thể không gặp sao?”
Lạc Lăng không biết tại sao hắn không vui, chỉ nắm lấy cái đuôi loay hoay không ngừng của hắn: “Lạc Viễn là ca ca ta.”
tiểu hắc long nói: “Cũng đâu phải ruột.”
“Cha nương đều không đến thăm ta.” Lạc Lăng sờ đuôi hắn an ủi nói: “Chỉ có ca ca thuở nhỏ sẽ đến thăm ta. Trong Trường Trạch môn, cha nương không nhớ ta, chỉ có ca ca nhớ ta. A Diễm, ta rất cảm kích huynh ấy.”
Lần này tiểu hắc long không lên tiếng.
Hắn yên lặng miễn cưỡng chấp nhận Lạc Viễn đến.
Đợi khi Lạc Viễn đến, vẫn mang đến rất nhiều thứ giết thời gian cho Lạc Lăng.
Trong đó còn có một đống thú bông động vật lông mềm, có một con có hình dạng là tiểu hắc long. Thời Diễm hoàn hoàn không coi trọng những thứ này, ai biết Lạc Lăng lại vui vẻ nhận hết, còn lấy ra con thú bông tiểu hắc long lông mềm mềm kia.
tiểu hắc long hàng thật: ?
Lạc Viễn thấy Lạc Lăng nựng búp bê tiểu hắc long kia, bộ dáng yêu thích không nỡ rời tay, buồn cười nói: “Nếu A Lăng thích, lần tới ca ca lại mang tới cho ngươi một ít thú bông hình rồng.”
Lạc Lăng cũng không từ chối, cười đồng ý: “Cảm ơn ca ca.”
Lạc Viễn cũng mỉm cười đáp lại.
Sau khi hai người dùng bữa trưa xong, Lạc Lăng lén để lại dĩa bánh hạch đào tiểu hắc long thường ăn, đã nghe thấy thiếu niên vẻ ngoài tuấn tú đối diện nói: “A Lăng, hiếm thấy có cảnh tuyết ở Trường Trạch Môn, hôm nay muốn ra ngoài nhìn xem không?”
Lạc Lăng gật đầu.
Thường ngày nàng có rất ít cơ hội được ra ngoài, chỉ khi có Lạc Viễn đến, nàng mới có thể đi dạo xung quanh biệt viện không tính lớn này.
Hai người đứng dậy, Lạc Viễn lấy áo choàng trên chiếc ghế bên cạnh, định choàng lên cho Lạc Lăng.
Lạc Lăng lại tự nhiên mà nhận lấy áo choàng trong tay Lạc Viễn, nói cảm ơn, rồi tự mình vén mái tóc đen trên vai, mặc áo choàng chống lạnh kia vào.
Nàng cúi người cầm lấy gối giữ ấm tay đặt trên chiếc ghế bên cạnh, vươn bàn tay nhét cái đuôi nhỏ không an phận đang muốn vươn tới của tiểu hắc long vào trong.
Ngay sau đó, Lạc Lăng liền đi theo Lạc Viễn ra ngoài.
Hôm nay tuyết lớn đã ngừng, trên trời dưới đất đều cùng một màu. Cây tùng đứng thẳng tắp đã bị từng mảng tuyết đầu mùa bao phủ, nhuộm một màu trắng tinh khiết.
Ủng giữ ấm đạp lên trên tuyết, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Hai má hồng nhuận của Lạc Lăng dần nhạt đi, đôi mắt trong veo lại rực rỡ lấp lánh, nàng ngẩng đầu lên, nhìn qua dọc theo tường trắng, tầm mắt phảng phất muốn phóng qua bức tường kia, nhìn tới địa phương xa hơn.
Lạc Viễn cũng không quấy rầy nàng, chỉ là đứng ở một bên, chắp tay sau lưng, khẽ mỉm cười nhìn nàng.
Tiểu hắc long đang dùng thần thức nhìn trộm: “…”
Hắn sốt ruột quẫy đuôi trong chiếc gối giữ ấm tay, Lạc Lăng dùng ngón tay đè lại cái đuôi của hắn kiên nhẫn an ủi, bàn tay gảy trên vảy rồng, khiến thân thể tiểu hắc long rùng mình.
Tiểu hắc long lập tức không làm ầm ĩ nữa, thân thể mềm nhũn, hưởng thụ đãi ngộ được Lạc Lăng an ủi thoải mái.
Lạc Lăng dừng lại tại chỗ vuốt ve tiểu hắc long, một lúc sau, nàng mới ôm bao giữ ấm, một đường đi ra bên ngoài.
Trong biệt viện rất an tĩnh, xuyên qua hành lang dài, cổng vòm, lướt qua từng bức tường trắng chặn lại tầm mắt, nhưng dường như nó là vô hạn, Lạc Lăng không vượt qua được tường vây phía trước, cũng không nhìn thấy gì bên ngoài bức tường.
Lúc đi ngang qua sân của nha hoàn, bên trong còn truyền ra từng âm thanh cười đùa vui vẻ.
Trong mắt Lạc Lăng hiện lên một tia khát khao, lại không muốn sự xuất hiện của mình phá vỡ bầu không khí vui vẻ ấy, vì vậy nghiêng người nói với Lạc Viễn: “Ca ca, chúng ta trở về đi.”
Lạc Viễn gật đầu, nhìn thấy môi nàng tái nhợt, còn tưởng nàng lạnh, liền vươn tay thay nàng sửa lại cổ áo, khép chặt áo choàng lại.
Hành động đột nhiên không kịp trở tay này, khiến cả người Lạc Lăng cứng đờ, có chút không quen với việc huynh trưởng của mình đến gần như vậy.
Tiểu hắc long đang được vuốt ve thoải mái: ?
Hắn lập tức dùng lực lượng thần thức, lặng lẽ đẩy hai tay Lạc Viễn ra, đồng thời còn giúp Lạc Lăng chỉnh lại áo choàng.
Lạc Viễn ngớ người.
Đôi mắt hắn ta nhanh chóng lướt qua bốn phía trong biệt viện, chỉ cho là hành động của tiền bối trông coi xung quanh đây, không muốn để hắn thân thiết nhiều hơn với Lạc Lăng.
Mà mấy vị tiền bối đang canh chừng nơi này, chú ý thấy ánh mắt cảnh giác của Lạc Viễn, chút nghi hoặc vừa mới xuất hiện đã biến mất.
Đại khái là Lạc Viễn này đột nhiên nhớ tới nơi này còn có người bảo vệ xung quanh, để tránh hiềm nghi, nên mới thu tay về, thi triển pháp thuật giúp Lạc Lăng khép áo choàng lại.
Hai bên cứ vật mà đẩy nồi cho nhau, hoàn toàn không nghĩ tới trong này còn có kẻ thứ ba ẩn nấp.
Kẻ thứ ba tiểu hắc long đạt được mục đích, vẫn còn không vui, ở trong bao giữ ấm tay lăn qua lộn lại không nói, còn dùng cái đuôi quấn lấy ngón tay Lạc Lăng, đầu đuôi chọc chọc vào trên mu bàn tay nàng, thể hiện rằng mình không vui.
Lạc Lăng nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về con linh thú yếu ớt, trên đường trở về, rũ mi như đang suy tư gì đó.
Lạc Viễn nghĩ tiền bối trong biệt viện đã cảnh cáo mình, cho nên yên phận mà lùi xa một bước đưa nàng trở về. Ai ngờ khi Lạc Lăng đi đến trước cửa, có chút xuất thần, giày dính tuyết đạp lên mặt đường trơn trượt, suýt nữa ngã nhào.
Thần thức của Thời Diễm hóa thành lực lượng đỡ lấy sau eo nàng, không cho bàn tay đang vươn tới của Lạc Viễn chạm vào.
Một màn này, càng khiến Lạc Viễn hiểu rõ ý đồ cảnh cáo của các tiền bối ở biệt viện đối với mình.
Hắn ta đưa Lạc Lăng về phòng trong, không tiện lại ở lâu, chỉ dặn dò nàng vài câu, rồi rời đi.
Vốn dĩ tiểu hắc long dùng thần thức chú ý động tĩnh bên ngoài, định biến hoá thành hình người, lại phát hiện Lạc Lăng đang nhìn ra ngoài cửa, trên mặt lộ ra bộ dáng ngơ ngác.
Hắn nhạy bén cảm nhận được loại biểu hiện dị thường này của Lạc Lăng là xuất hiện vào lúc Lạc Viễn giúp nàng chỉnh cổ áo, thân rồng thon dài tức khắc cứng lại.
Thời Diễm có chút bực bội, giống như đột nhiên mất đi sức lực, uể oải mà nằm trên bao sưởi tay không thèm cử động.
Lạc Lăng lần đầu tiên không đến dỗ hắn.
Nàng rút hai tay trong gối ủ ấm ra, đặt tay lên mép bàn, khuôn mặt trắng như tuyết áp lên mu bàn tay, chớp đôi mắt bắt đầu nghĩ về điều gì đó.
Lần đầu tiên bị Lạc Lăng lạnh nhạt, Thời Diễm còn có chút không phản ứng kịp.
Đến khi hắn hoàn hồn, thấy Lạc Lăng vẫn còn đang nghĩ tới Lạc Viễn, lửa giận vô cớ thổi qua toàn thân.
Chỉ là lửa giận ngập trời không có chỗ phát tiết, Thời Diễm nhịn ở trong lòng, bực bội mà lăn qua lộn lại trên gối sưởi tay, chờ Lạc Lăng đến dỗ dành hắn.
Vì thế, chờ một lần này, liền chờ đến tận đêm khuya.
Cả hai trầm mặc đến ban đêm khi chìm vào giấc ngủ, chờ tới chờ lui cũng không chờ đến lúc được dỗ, đột nhiên tiểu hắc long hóa thành hình người, cánh tay rắn chắc giữ chặt lấy vòng eo của thiếu nữ đang đưa lưng về phía hắn, đè nén cơn giận thì thầm bên tai nàng: “Không cho nghĩ về hắn ta nữa.”
Lạc Lăng ngơ ngác: “Nghĩ về ai?”
“Lạc Viễn.” Thời Diễm có chút nghiến răng nghiến lợi, trong mắt xuất hiện hồng quang nhàn nhạt, ý nghĩ muốn giết người đều có.
Chưa từng có ai khơi dậy trong hắn nhiều giận dữ như vậy.
Dựa theo hiểu biết của Thời Diễm đối với tình yêu nam nữ, có lẽ hắn đã yêu tiểu cô nương dễ lừa này, cho nên mới sẽ tức giận với nam tử thân thiết với nàng, có phải nàng phải lòng người khác không!
“Ta không có suy nghĩ về ca ca.” Lạc Lăng rũ mắt liếc xuống cánh tay đang ôm lấy eo mình, khẽ run hàng mi: “Ta chỉ là đang nghĩ tới một chuyện không hiểu rõ lắm, có điều hiện tại đã hiểu rõ rồi.”
Biết Lạc Lăng không có nghĩ tới Lạc Viễn, lửa giận tích tụ hơn nửa ngày trong lòng Thời Diễm lặng lẽ tiêu tán.
Sau đó hắn lại hỏi: “A Lăng suy nghĩ cái gì?”
“Chỉ là suy nghĩ khi ca ca đến gần ta, ta sẽ theo bản năng tránh đi.” Lạc Lăng xoay người lại, giơ tay sờ khuôn mặt của Ma vương gần trong tầm tay: “Nhưng mà, A Diễm chạm vào thì ta lại không.”
“Hình như ta thích ngươi.” Lúc đầu vẻ mặt nàng có chút mê mang, nói ra những lời này xong, hình như sương mù đã biến mất, dần dần đối diện với ánh mắt của hắn, kiên định vui vẻ lặp lại một lần: “Ta thật sự rất thích ngươi, A Diễm.”
Đôi mắt nàng sáng ngời, thản nhiên mà nói: “Không chỉ là yêu thích đối với linh thú.”
Thời Diễm: “…”