Hắn hơi bị lời tỏ tình này làm ngơ ngẩn rồi.
Không phải chưa có ai nói thích hắn, nhưng trước nay hắn chưa từng có cảm giác gì.
Nhưng bây giờ…
Tai Thời Diễm nóng lên, đột nhiên vén chăn đắp lên hai người, sau đó một giọng nam cứng ngắc truyền ra: “Ngủ!”
Lạc Lăng ừ một tiếng, buồn ngủ mà nhắm mắt lại.
Thời Diễm: “…”
Nàng thật sự thích hắn sao?
Thời Diễm cảm giác trái tim rối loạn của mình đập vừa nhanh vừa nặng nề, mà đương sự gây ra tất cả mọi chuyện này thì ngủ ngon lành.
Cái loại cảm giác nghiến răng nghiến lợi kia lại trở lại rồi.
Hắn muốn gây sự với nàng, đánh thức nàng, hỏi xem nàng có thật sự thích hắn hay không, nhưng cuối cùng thì cũng không có làm, chỉ tự mình hờn dỗi không ngủ trắng đêm.
Làm sao có thể có người như vậy?
Thể hiện tình yêu đối với hắn, bản thân nàng lại không hề có chút gánh nặng tâm lý mà ngủ đến không biết gì?
Thời Diễm nghĩ không ra.
Đặc biệt là vào ngày hôm sau Lạc Lăng đối xử với hắn cũng chẳng khác gì mấy ngày trước, cứ như buổi tối hôm đó người thổ lộ tình cảm không phải nàng.
Thời Diễm muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng nhìn khuôn mặt dịu dàng nhu hoà của thiếu nữ, trong lòng lại do dự.
Lạc Lăng không hiểu gì cả.
Cả việc song tu chữa thương đều do hắn giả vờ đáng thương, giành lấy sự đồng cảm của nàng mà thúc đẩy.
Nói đến thích, có lẽ chỉ là bởi vì không thích Lạc Viễn đụng chạm, mới cảm thấy thích hắn.
Thời Diễm không dám hỏi, sợ hỏi nhiều sai nhiều.
Hắn là ma long, tuy tình cảm đạm bạc nhưng không phải không có.
Nhưng hình như Lạc Lăng không hiểu chuyện tình cảm, hắn chủ động nói thích, mặc kệ nói với nàng bao nhiêu lần, Lạc Lăng cũng chỉ cười, đối đãi với hắn không khác trước.
Thời Diễm rất quyết đoán, sau khi hắn hoàn toàn hiểu tình cảm của mình, biết mình không cam lòng bị Lạc Lăng thích mơ hồ như vậy, vì vậy đã tự mình dạy nàng thích như thế nào.
Học cách tôn trọng nàng, dạy nàng tu luyện, dạy nàng biết chuyện, lấp đầy khoảng trống cô đơn mười mấy năm qua của nàng. Hắn muốn đối xử tốt với nàng, làm nàng thích mình.
Tuy Lạc Lăng không muốn tu luyện, nhưng cũng không muốn bác bỏ tấm lòng của Thời Diễm.
Thế nên tiến độ tu luyện cực kì chậm chạp.
Thời Diễm cũng không bắt buộc nàng phải tu luyện đến cảnh giới cao thâm gì, chỉ hy vọng nàng có thể có thực lực để tự bảo vệ mình.
Thời gian ở Trường Trạch Môn, hắn biết Lạc Lăng là tế thể được chuẩn bị để nghênh lão tổ trở về.
Mọi người đều lợi dụng nàng, hắn cũng từng là một trong số họ.
Chỉ là hiện tại, Thời Diễm không có cách nào lại đứng ngoài cuộc.
Hắn không hỏi nàng không chỉ một lần: “A Lăng, theo ta rời khỏi Trường Trạch Môn được không?”
Lạc Lăng sẽ nở nụ cười mềm mại, rồi sau đó nhẹ giọng nói: “A Diễm, ta không thể đi.”
“A Lăng, không phải ngươi cũng muốn ra ngoài xem sao?” Thời Diễm không ngừng dỗ dành nàng: “Chúng ta rời khỏi Trường Trạch Môn, đi ra thế giới bên ngoài, A Lăng có thể thấy bất kỳ phong cảnh nào nàng muốn.”
Lạc Lăng lắc đầu, vẫn dịu dàng nói: “A Diễm, ta không thể đi.”
Thời Diễm không lay chuyển được nàng, liền ở lại Trường Trạch Môn bảo vệ nàng, thường thường miêu tả sự tốt đẹp cbên ngoài cho nàng, tận dụng triệt để mọi thứ mê hoặc nàng rời đi cùng mình.
Hắn không có khả năng chỉ nhìn A Lăng của hắn trở thành tế thể cho người khác.
Lạc Lăng bao giờ cũng cười nghe hắn nói, trong mắt là hâm mộ ước ao, nhưng lại không đề cập đến việc theo hắn rời đi.
Ở chung đến nay lâu như vậy, Lạc Lăng biết tiểu hắc long không phải linh thú bình thường. Nàng cũng biết có lẽ hắn tiếp cận nàng từ lúc đầu là có mục đích riêng, nhưng toàn bộ Trường Trạch Môn, cũng chỉ có A Diễm sẽ cam tâm tình nguyện mà giúp đỡ nàng.
Từ lúc đầu hình như tiểu hắc long kiêu ngạo này không thích quan tâm người khác, cho đến bây giờ dính lấy nàng, muốn nàng đáp lại mọi chuyện.
Nàng có thể cảm giác được thay đổi của hắn, cũng có thể nhận ra được tình cảm càng tăng của hắn dành cho nàng.
Lạc Lăng bị nhốt ở cái nhà giam biệt viện này mười mấy năm, vẫn luôn khao khát tự do và cuộc sống bên ngoài, dưới sự dụ dỗ nhiều lần của Thời Diễm, nàng không phải chưa từng dao động.
Nhưng nàng còn muốn chờ một chút, chờ thêm một chút nữa.
Lần chờ đợi này, chờ đến tận một ngày khi Lạc Lăng tròn mười tám tuổi.
Ở Trường Trạch Môn, vẫn luôn lưu truyền một phong tục như thế này.
Mỗi khi một đứa trẻ trong gia đình tròn mười tám tuổi, đều sẽ tổ chức lễ trưởng thành. Cha nương sẽ gửi đến những lời chúc tốt đẹp nhất của mình, hy vọng con cái phúc trạch dài lâu.
Lạc Viễn từ sớm đã đến báo tin sẽ đến.
Lạc Lăng sáng sớm đã canh giữ bên cửa sổ, băng tuyết bên ngoài phòng đã tan từ lâu, để lộ ra gạch đỏ ngói xanh. Cây tùng xanh đứng thẳng, trên mặt đất xanh tươi đâm chồi nảy lộc, tựa như từng sợi sức sống đong đưa.
Lạc Lăng chống cằm trông về phía phương xa, trong mắt xuất hiện một chút mong đợi.
Lúc này đây, nàng không chỉ chờ ca ca, mà còn chờ cha nương mà mình chưa bao giờ được gặp.
Tục truyền phong tục này ở Trường Trạch Môn, đã kéo dài hàng ngàn năm. Ngoại trừ người đã qua đời, chưa từng có một cặp cha nương nào vắng mặt trong lễ trưởng thành của con mình.
Từ sáng sớm tiểu hắc long lại bắt đầu không vui.
Nhìn bộ dáng nàng nhón chân háo hức mong chờ, Thời Diễm liền hận không thể xé nát Lạc Viễn.
Bởi vì biết rõ bản thân thích Lạc Lăng, cho nên sau đó Thời Diễm mới phát hiện ánh mắt của vị nghĩa huynh kia nhìn A Lăng, thế mà trộn lẫn sự ái mộ mà có lẽ chính hắn ta cũng không biết.
Thời Diễm không muốn làm bẩn tai Lạc Lăng, vì vậy chỉ canh chừng càng thêm nghiêm ngặt đối với vị nghĩa huynh trên danh nghĩa này.
Tiể Hắc Long thấy nàng nhìn chằm chằm hơn nửa canh giờ, càng thêm không vui, liền vung cái đuôi ngoắc ngón tay út của Lạc Lăng, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của nàng.
Lạc Lăng nắm cái đuôi của hắn, quay đầu nâng tiểu hắc long đang làm loạn, đút cho hắn bánh hạch đào.
Thời Diễm từ lâu đã tích cốc, lúc trước khi đang trọng thương cũng chỉ tuỳ tiện ăn nhiều thêm hai miếng bánh hạch đào, đã làm cho Lạc Lăng nghĩ mình thích.
“A Lăng, người nên đến rốt cuộc sẽ đến.” Thời Diễm phối hợp mà cắn bánh hạch đào: “Nếu như không đến, thì sẽ không đến.”
Lạc Lăng vuốt ve lớp vảy hơi mát lạnh trên người hắn, cười ừ một tiếng: “A Diễm đã đến.”
Rốt cuộc nàng cũng đã không còn một mình nữa.
Lạc Lăng ngồi bên cửa sổ chờ từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, chờ đến khi màn trời đêm đen nhánh treo đầy những ngôi sao, cũng không chờ được một người thân nào.
Huynh trưởng báo tin nói là hiện tại không áp chế được phải đột phá tu vi, không biết đến khi nào mới có thể kết thúc, nên nhờ người mang đến cho nàng một lá bùa bình an đã cầu được.
Thời Diễm an tĩnh ở cùng nàng cả ngày.
Khi tiếng thở dài đầu tiên vang lên bên tai, Thời Diễm biến từ yên lặng tiểu hắc long thành bộ dạng hình người, lấy ra chuỗi huyết ngọc ẩn chứa tinh huyết của hắn mà mình đã tự mình mài giũa nhiều ngày.
“Đây là quà ta cho A Lăng nhân lễ trưởng thành.” Thời Diễm cúi đầu tự nhiên mang lên cho nàng: “Có nó, ai cũng không thể bắt nạt A Lăng.”
“Còn có cái này nữa.” Thời Diễm lấy ra một xấp phù triện được hắn tự thân dùng ma khi tỉ mỉ vẽ ra: “Ta vẽ bùa trừ tà, cho A Lăng dùng, bảo hộ sau này A Lăng bình an vui vẻ.”
Hắn dán một lá bùa lên trên mu bàn tay nàng.
Một sợi ma khí màu đen từ trong lá bùa bốc lên rồi nhanh chóng tiêu tán.
Thời Diễm không giấu giếm nàng, Lạc Lăng trải qua thời gian được hắn dạy dỗ, tự nhiên sẽ biết ma khí là như thế nào.
Nụ cười tươi trên môi nàng không thay đổi, cúi người hôn lên sườn mặt hắn: “Cảm ơn A Diễm, ta rất thích.”
Thời Diễm cong môi cười, nắm lấy ngón tay hơi lạnh của nàng, thi triển thuật ngăn cách với bên ngoài, đứng bên cửa sổ chờ đợi với nàng.
Lần thứ hai Lạc Lăng nhìn về phía ngoài phòng, đối mặt với màn trời đen như mực vẫn luôn chờ đến ngày lễ trưởng thành này kết thúc.
Không có bất kỳ một ai đến.
Lạc Lăng quay đầu lại nói với Thời Diễm: “A Diễm, chúng ta rời khỏi Trường Trạch Môn, đối với ngươi có nguy hiểm không?”
Thời Diễm cong môi tự tin nói: “Bọn họ không thể ngăn nổi ta.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Lạc Lăng không có dấu hiệu mà thay đổi chủ kiến, khiến Thời Diễm có chút ngơ ngác: “…A Lăng muốn rời khỏi Trường Trạch Môn?”
Lạc Lăng cười gật đầu: “Ừ.”
“Được.” Thời Diễm sợ nàng đổi ý, vội vàng thi phép mang nàng rời đi.
Mãi đến lúc này, Lạc Lăng mới hiểu được Thời Diễm muốn mang mình rời đi, dễ đến mức chỉ như trở bàn tay.
Hắn rõ ràng có vô số phương thức để nàng rời khỏi Trường Trạch Môn, nhưng hết lần này tới lần khác lại chọn tôn trọng ý kiến của nàng.
Lạc Lăng ôm cổ hắn, thời điểm quay đầu lại vành mắt đã đỏ hoe.
Nàng sinh tại Trường Trạch Môn, dù trong lòng lại hướng về thế giới bên ngoài, nhưng cũng đã nhận mệnh mình sẽ trở thành tế thể. Nhưng chỉ một mong ước đơn giản gặp cha nương cũng không cho nàng.
Mọi người chỉ coi nàng như tế thể, không ai sẽ yêu Lạc Lăng.
Ngoại trừ tiểu hắc long đây.
*