Cá Mặn Lên Đệ Nhất Thiên Bảng (Bản Dịch)

Chương 372 - Chương 372.

Chương 372. - Chương 372. -

Gần như trong một ngày Ma vực có thần tích hạ xuống, cát vàng biết thành đất đai, bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp tiến về phía trước.

Vô số Ma tộc quỳ xuống, rơi lệ tạ ơn trời cao, cảm ơn thần tích này, sau đó bên trong kính linh thông, có vô số tiểu thuyết có nội dung Ma tộc chính là con của thiên đạo.

Còn hai con cá mặn thay trời cao làm chuyện này không để lại tên, qua lại giữa các thành trì lớn trong Ma vực ăn ăn uống uống, cuối cùng còn đi dạo bên trong Ma vương thành.

Thời Việt xem như nhậm chức Ma vương, cả ngày bận rộn xử lý công việ của Ma tộc.

Chẳng qua Lạc Vân Dã và Ngu Tri Dao đến, Thời Việt quả quyết cố gắng tăng ca xử lý xong chuyện lớn, sau đó ném toàn bộ chuyện rườm rà cho ông ngoại Bạch Quyền.

Bạch gia có con cháu trở thành Ma vương, Bạch Quyền mưu tình nhiều năm, hôm nay đã rút ra khỏi chức tướng quân, đang suy nghĩ làm thế nào tu luyện linh hồn phi thăng, đột nhiên bị một đống công việc đập đến, suýt chút nữa làm cho ông ta tức chết.

Thời Việt mặc kệ, dẫn đệ đệ và Tiểu Ngư tham quan Ma vương thành.

Toàn bộ hành trình đều là dạo chơi ăn ăn uống uống.

Hia con cá mặn không cần tu luyện, còn có Ma vương dẫn đi dạo, còn trả tiền hộ, vô cùng sung sướng.

Hôm nay trái lại Thời Việt có bộ dạng của người làm ca ca, vô cùng chăm sóc bọn họ, chơi đùa với bọn họ.

Hai người du lịch Ma vương thành, lại được Ma vương phục vụ ba tháng, lúc này mới chuẩn bị tiếp tục đi du lịch ở những nơi khác trong Vân giới, cho nên tạm biệt Thời Việt.

Trước khi đi, Thời Việt gọi Lạc Vân Dã lại.

Đối mặt với tầm nhìn của thiếu nam thiếu nữ, hắn ta rũ mắt xuống, do dự nói: "Tiểu Vân, trước đây không lâu, ta nhớ lại chuyện có liên quan đến đệ khi còn bé."

Lạc Vân Dã tò mò: "Chuyện gì?"

"Ta nhớ khi còn bé, phụ vương xử lý công việc trong điện. Trong tay ông ấy có một quyển trục đang mở, phía trên viết cái tên có họ Thời và Lạc chằng chịt.

Huyết mạch hoàng thất Ma tộc thưa thớt, lúc ấy thật sự tò mò, nên ta hỏi phụ vương, tại sao lại có nhiều tộc nhân họ Thời như vậy?

Phụ vương không đáp chỉ hỏi ta, nếu ngày sau lại có con nối dối, ta có đệ đệ, ta có thể bảo vệ tốt được đệ đệ không."

Thời Việt ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Vân Dã: "Ta nói, ta sẽ bảo vệ đệ đệ thật tốt."

"Phụ vương rất vui vẻ. Ta nghĩ khi đó, phụ vương đã biết được sự tồn tại của đệ. Tên họ trên quyển trục kia, đều là tên mà phụ vương muốn đặt cho đệ." Thời Việt nói: "Tiểu Vân, đệ sinh ra trong sự chờ mong của phụ vương."

Lạc Vân Dã nghe xong, khuôn mặt không thể hiện cảm xúc gì.

Hắn lạnh nhạt gật đầu một cái, rồi dắt Ngu Tri Dao vào trong trận pháp truyền tống.

Thời Việt thở dài, thu hồi ánh mắt.

Phụ vương thật sự rất yêu thương đệ đệ.

Có lẽ từ khi hắn ta gặp đệ đệ, trong tìm thức đã có suy nghĩ bảo vệ đệ đệ, có thể là vì lời hứa đối với phụ vương.

Mặc dù khi đó hắn ta không nhớ ra chuyện này, nhưng, đã khắc chuyện bảo vệ đệ đệ vào trong lòng.

Lạc Vân Dã hạ xuống địa giới Nhân tộc, vẻ mặt của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn hơi nhíu mày.

Ngu Tri Dao không chủ động đi hỏi an ủi, chỉ nắm tay kéo Lạc Vân Dã vào một trấn nhỏ gần đó ăn uống, còn thuê một căn phòng hảo hạng, ôm vương tử Bạch Tuyết chìm vào giấc ngủ.

Lạc Vân Dã không ngủ được.

Hắn ở trong bóng tối trợn to mắt, cằm nhỏ cọ nhẹ vào đỉnh đầu thiếu nữ trong lòng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngư, ngủ chưa?"

Ngu Tri Dao vẫn luôn chờ đợi, hơi mở mắt, nói: "Không có nha."

Lạc Vân Dã hơi mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Lúc còn rất nhỏ, ta chưa từng gặp cha, Sau đó những đứa bé khác đều nói ta là đứa con hoang không cha. Khi đó ta mới biết mỗi đứa bé đều phải có cha.

Ta không biết cha mình là ai, cũng không biết bộ dạng của ông. Ta đi hỏi nương, nương chỉ nói là đang giải quyết chuyện lớn, sau khi mọi chuyện kết thúc, sẽ tới đón chúng ta. Khi đó, nương nói xong, đôi mắt đã ửng đỏ.”

"Ta không muốn nương thương tâm, cho nên dần dần không hỏi cha là ai, ở chỗ nào. Nhưng ta đối với người này, không có chút mong đợi nào." Lạc Vân Dã cười lạnh một tiếng: "Hôm nay đột nhiên có người nói ông ấy rất mong đợi ta ra đời, hoang đường biết bao?"

"Chuyện này nói rõ nương chúng ta nhìn đúng người." Gương mặt của Ngu Tri Dao hơi đỏ, có lý có chúng nói: "Đều là Vân Sinh sai."

Lạc Vân Dã bị câu gọi nương kia của nàng làm cho không biết làm sao, vốn dĩ tâm trạng hơi xuống thấp nháy mắt đã không còn.

“Nương không chọn nhầm người, có lẽ nương của chúng ta rất vui vẻ."

Câu gọi nương đầu tiên hơi ngập ngừng, câu gọi tiếp theo Ngu Tri Dao nói ngày càng trót lọt.

Lỗ tai Lạc Vân Dã đã ửng đỏ.

Hắn tự nhiên xoa lỗ tai: "Ông ấy không phụ nương ta, cũng không uổng nương đợi ông ấy nhiều năm."

Ngu Tri Dao lấy góc độ khác nhìn vấn đế, để cho Lạc Vân Dã không cố chấp với mong đợi mà Thời Diễm dành cho hắn nữa.

Thời Diễm chưa bao giờ phụ Lạc lăng.

Đáp án này, đối với Lạc Vân Dã đã đủ rồi.

Chẳng qua trước khi đi ngủ, Ngu Tri Dao khẳng định nói: "Tiểu Vân ngoan như vậy, nhất định là được sinh ra trong sự mong đợi của cha nương."

Lạc Vân Dã hơi cong môi, vui vẻ nói: "Tiểu Ngư nói đúng."

...

Bình Luận (0)
Comment