Một đêm trước khi tổ chức nghi thức kết đạo lữ, hai con cá mặn bị đoạt kính linh thông và ốc biển truyền âm, tách nhau ra trước thời hạn.
Lạc Vân Dã đi vào tiểu viện của Linh Tu ở Vân Cảnh thánh địa, chỉ đợi sáng sớm ngày hôm sau đi tới Vô Tình phong thực kết nghi thức kết đạo lữ với Ngu Tri Dao.
Nhưng mới vừa nghỉ ngơi không được bao lâu, phong ngủ chỗ của Lạc Vân Dã, bỗng nhiên vách tường màu trắng không có báo trước vang lên tiếng rắc rắc, nứt ra khe hở, gần như sập xuống đè trúng người.
Mặc dù không bị đập trúng, nhưng giường nhỏ đặt ở bên đã bị đập cho nát bấy.
Vì vậy, Lạc Vân Dã vô cùng bình tĩnh đi đến phòng Linh Tu ở cách vách.
Không lâu lắm, Linh Tu nhìn vách tường đột nhiên nứt ra, cùng nơi bị sụp ra một cái lỗ thật lớn, nuốt nước miếng một cái.
Hai người nhìn nhau, quyết định đi đến phòng Thời Việt ở cách vách nương nhờ một đêm.
Ai ngờ đến lần thứ ba vách tượng sụp xuống.
Thời Việt đang đưa lưng về phía hai người xử lý chuyện Ma vực, lúc nghe được tiếng nổ vang lên, tay cầm bút cũng run lên.
Hắn ta quay đầu nhìn thử, chỉ thấy, vách tường sụp xuống đè nát cái giường, cùng với khuôn mặt vô tội của Lạc Vân Dã và Linh Tu.
Ba người mặt đối mặt, mắt đối mắt, ai cũng không lên tiếng.
Chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của quạ đen phá vỡ yên tĩnh, tiếng quạ khó nghe vang lên rõ ràng trong đêm tối.
Gần như còn có thể nghe được tiếng đập cánh nữa.
Mắt thấy từng đoàn quạ đen muốn theo lỗ hổng lớn xông vào, Lạc Vân Dã sử dụng linh khí, muốn chặn lại lỗ hổng bị sụp của vách tường. Tiếng nổ quen thuộc lại vang lên, vạch tường còn sót lại lại sụp xuống, đè chết đám quà đen vỗ cánh muốn bay vào.
Cũng may Thời Việt phản ứng nhanh chóng, kịp thời kéo Lạc Vân Dã và Linh Tu ra khỏi phòng.
Sương phòng, phòng chính trước mặt đã hoàn toàn sụ xuống.
Đám quạ đen biểu tượng xui xẻo của Vân giới cũng đã biến thành vong hồn dưới phòng.
Cảnh tượng trước mặt, làm cho Thời Việt, Linh Tu đồng thời nuốt nước miếng.
Trước kia Tiểu Vân vẫn luôn ở bên cạnh Ngu Tri Dao, trái lại bọn họ không cảm giác gì đối với thể chất xui xẻo của Lạc Vân Dã, hôm nay chỉ có xa nhau có một đỉnh núi thôi, ngay cả quạ đen cũng không ngay nổi vận xui của Tiểu Vân.
Kinh khủng như vậy!
Vì để cho đệ đệ tối nay có thể ngủ ngon, cuối cùng Thời Việt đề nghị: "Nếu không chúng ta đi tìm Tiểu Ngư?"
Linh Tu nhìn tiểu viện bị thiệt hại hơn phân nửa của mình, vội vàng nói: "Ta cảm thấy có thể."
Lạc Vân Dã vô tội gật đầu.
Hắn lớn lên rất đẹp, nhất là lúc mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời giả vờ vô tội, bộ dạng ngoan ngoãn thành thật kia, thật để cho người ta không nỡ trách gì hắn.
Trực tiếp đáng yêu đến mức vượt qua kiểm tra.
Ba người cùng đi đến Vô tình phong.
Thánh địa - chỗ ở của Tôn giả cách khá xa Vô Tình phòng, vì vậy Linh Tu và Thời Việt chứng kiến cả một đoạn đường này Lạc Vân Dã liên tục gặp xui xẻo.
Đi bộ cũng có thể bị vấp trúng đá, đang đi đột nhiên có phân chim rơi xuống trúng đầu, thậm chí yêu thú do trưởng lão nuôi cũng thừa dịp lao ra, chạy đến chỗ bọn họ.
Thật sự chính là quá sức tưởng tượng mở cửa cho quá mức tưởng tượng hơn đến nhà.
Thời Việt không nhìn nổi đệ đệ xui xẻo như vậy, trực tiếp kéo hắn lên muốn ngự đao phi hành, nhanh chóng đến Vô tình phong.
Linh Tu cũng giẫm lên đao của mình, bọn họ bay lên giữa không trung được một đoạn, sau đó Linh Tu trơ mắt nhìn một cơn gió mạnh tấn công đến, làm cho hắc đao của Thời Việt lắc lư rơi xuống.
Linh Tu: "..."
Hắn yên lặng tăng nhanh tốc độ của mình.
Thời Oánh núp bên trong Dưỡng hồn ngọc cười không ngừng, còn thúc giục hắn ta đi tìm Tiểu Ngư về cứu bọn họ.
Không có Lạc Vân Dã dính xui xẻo đi cùng, rốt cuộc Linh Tu bình an, nhất cổ tác khí vọt đến Vô tình phong.
Lúc rơi xuống, hắn ta còn hoảng hốt không tin được đoạt đường này lại thuận lợi như thế.
Không giống với thánh địa bị quạ đen tấn công, xung quanh Vô tình phong có vô số chim hỷ thước kêu vang, vô cùng náo nhiệt.
Thậm chí không biết từ chỗ nào có hai con phượng hoàng đỏ rực bay tới, vờn quanh sườn núi, sải cánh bay mấy vòng.
Linh Tu: "..."
Thật sự quá sức tưởng tượng.
Hắn ta nhanh chóng đi lên núi tìm Ngu Tri Dao.
Ngu Tri Dao đang cùng với Kỷ Phù còn có mất sư tỷ sư muội có quen biết mặc quần áo ngủ, ăn ăn uống uống, xem kỳ cảnh đầy vui mừng này trong sân.
Không biết từ đâu đến một đám linh lộc toàn thân màu xanh trong suốt, không vào được trong viện, lập tức ở bên ngoài giản tứ chi, vui sướng khiêu vũ một vòng.
Trên hai cái sừng của linh lộc dần bay ra từng điểm sáng màu xanh da trời, theo gió bay vào trong viện.
Linh Tu: ?
Linh lộc Vân giới thông minh tài trí nhất, tính cách ôn hòa, tương truyền lúc tâm trạng vui vẻ sẽ ban thưởng chúc phúc cho người ta, nhưng cực kỳ khó có được.
Theo hắn ta biết, toàn bộ Vân Cảnh thánh địa chỉ có cung chủ Kim Lăng cung là nuôi một con, trong ngày thường vô cùng coi trọng, hoàn toàn không để tùy tiện ra ngoài.
Cho nên, đám linh lộc này đến từ đâu?
Linh Tu lại đổi mới nhận thức về trình độ may mắn của Ngu Tri Dao, hắn ta không vòng qua được đám linh lộc kia, không thể làm gì khác hơn là đứng bên ngoài gọi Ngu Tri Dao.
Lúc Ngu Tri Dao mở cửa sân ra, đám linh lộc kia lập tức đến gần nàng, trên đỉnh của cái sừng cứng rắn càng phát ra nhiều điểm sáng.
Linh Tu: "..."
Hắn nhanh chóng nói tóm tắt mọi chuyện, Ngu Tri Dao vội vàng buông linh lộc ở bên cạnh, lúc đang muốn rời đi, linh lộc có sừng cong nhất dùng đầu cọ vào bàn tay của nàng, chân trước hơi cúi xuống, cúi người ý bảo nàng đi lên.
Ngu Tri Dao sờ sừng cứng rắn của nó, vững vàng ngồi lên lưng nó, linh lộc lui về phía sau hai bước, tiếp đó xòe móng vuốt xông lên.
Những linh lộc khác cũng đi theo sau lưng Ngu Tri Dao chúc phúc.
Linh Tu ngự đao đuổi theo.
Ở chân núi Vô tình phong, hai người đón được hai thiếu niên bẩn thỉu bình an lên núi.
Một lát sau Ngu Tri Dao ngồi ở trên con linh lộc đỏ trở lại sườn núi, trước tiên nàng ôm lấy một thiếu niên, linh lộc phía sau còn vác một thiếu niên chật vật khác.
Giống như sơn đại vương đánh thắng trận bắt được chiến lợi phẩm.
Linh lộc trước mặt nhất ngửi được khí tức của người thể chất xui xẻo trên lưng, ưu nhã đi bộ xung quanh, còn không được vui hừ hừ hai tiếng.
Kỷ Phù và đám sư tỷ sư muội canh giữ trước của viện thấy vậy tự giác rút lui.
Sau khi Thời Việt hồi thần, cũng nhảy xuống từ linh lộc.
Nếu không phải sau khi bọn họ té xuống, ở nửa đường gặp phải trưởng lão tông môn nuôi bầy yêu thú kia, không thể giết lại không thể làm bị thương, mới có thể né tránh chật vậy như vậy.
Ngu Tri Dao ôm Lạc Vân Dã xuống, tay trong tay lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào sân.
Kỷ Phù xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, vội vàng tạm biệt các sư tỷ sư muội đi theo bái quái với Linh Tu và Thời Việt,
Vô tình phong náo nhiệt, theo sự xuất hiện của Lạc Vân Dã, dần dần yên lặng.
Ngu Tri Dao dẫn Lạc Vân Dã vào phòng, lau mặt dính bụi cho hắn.
Nàng cười híp mắt dỗ dành hắn: "Trời cao cũng không để cho Tiểu Vân rời khỏi ta nha."
Lạc Vân Dã ngoan ngoan phối hợp, ừ một tiếng.
"Không thể rời bỏ Tiểu Ngư."
Đôi mắt hắn trở nơi thâm sâu, hơi lóe ánh sáng.